Cô Gái Ba Phút Nhiệt Tình - 13.
Cập nhật lúc: 2024-10-05 10:36:54
Lượt xem: 201
Bấy lâu nay vẫn rất suôn sẻ, không ngờ tối nay lại gặp phải sự cố.
Mẹ của Kỷ Trường Phong vừa kiểm tra toàn thân cậu ấy một lượt, lại quay đầu hỏi tôi: “Không sao chứ Lộ Lộ?”
“Không sao đâu cô ạ.”
Cuối cùng là thầy Lý và mẹ của Giang Xuyên.
Thầy Lý đã hơn bốn mươi tuổi, nhìn vết thương trên cổ tay tôi, hít sâu một hơi: “Lộ Tử Cầm… không sao là tốt, không sao là tốt rồi.”
Mẹ của Giang Xuyên lạnh lùng lướt nhìn tôi, rồi quay sang nhìn cậu ấy: “Dám đánh nhau sao? Không sợ bị thương rồi ảnh hưởng đến thi đại học à?”
Nói đến đây, tôi lập tức nhớ đến lời của tên cầm đầu lúc nãy, vội vàng nói với cảnh sát:
“Chú cảnh sát ơi, tên đó có nói một câu, rằng bọn họ ra tay là để khiến cháu tháng sau không thể đi thi đại học được.”
Tối hôm đó về nhà, mẹ tôi bôi thuốc lên cổ tay chỗ bị trầy xước và chảy máu, rồi lại thoa dầu lên vết bầm tím ở lưng.
“Lộ Lộ, có lẽ vì con vẫn luôn tỏ ra kiên cường, khiến mẹ quên mất rằng con vẫn là một cô bé, thực ra rất mong manh.”
Cuối cùng bà ngồi ở mép giường, xin lỗi tôi, “Chuyện tối nay, là mẹ không đúng.”
Tôi dở khóc dở cười: “Mẹ, chuyện này liên quan gì đến mẹ chứ? Chẳng phải là lỗi của mấy người đó sao? Làm sao lại trách mẹ được?”
“Nói thì nói vậy, nhưng mẹ là mẹ của con, không bảo vệ tốt cho con thì đã là thất trách rồi.”
Mẹ tôi kéo đầu tôi tựa lên vai bà, vỗ nhẹ, “Từ mai trở đi, sau khi tan học mẹ sẽ đến đón con.”
Trước khi ngủ tôi nhắn tin cho Kỷ Trường Phong và Giang Xuyên, Giang Xuyên chỉ trả lời tôi hai chữ: “Không sao.”
“Mẹ cậu có làm gì vì chuyện này không?”
Nghĩ đến những biện pháp kỷ luật mà mẹ cậu ấy từng sử dụng trong kỳ nghỉ đông, tôi thực sự lo lắng.
“Không, sắp thi đại học rồi, bà ấy biết nặng nhẹ mà.”
Giang Xuyên nhắn xong, lại hỏi tôi: “Vết thương của cậu đã xử lý chưa?”
“Không sao nữa rồi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-gai-ba-phut-nhiet-tinh/13.html.]
Kỷ Trường Phong thì gửi cho tôi một đoạn tin nhắn thoại rất dài:
“Tớ không sao, Lộ Lộ, nhớ bôi thuốc cho vết thương của cậu. Sau khi về nhà mẹ tớ gọi điện cho ba tớ, nói rằng đều do ông ấy vì mấy chuyện vớ vẩn mà không chịu đến đón tớ, nếu hôm nay ông ấy đến đón thì bọn tớ đánh nhau đã có thêm một người trợ giúp, có khi cậu đã không bị thương rồi..................”
Hôm sau cảnh sát liên hệ với chúng tôi, nói rằng ba tên nam sinh đó là do người khác sai khiến, bạn gái của tên cầm đầu có mâu thuẫn với tôi, nên đã bảo hắn đến tìm tôi gây sự.
“Không cần làm cô ta bị thương nặng, chỉ cần đến ngày thi đại học không thể cầm bút viết là được rồi.”
Tôi nhắn tin cho Tiểu Hồ: “Triệu Tư Vũ có ở trong lớp không?”
“Có, sao thế?”
“Tớ đến tìm cô ta, có chút việc.”
Tôi quay lại lớp thường trước đây, lúc vào cửa tiện tay nhấc một cái ghế gỗ, tìm đến Triệu Tư Vũ đang ngồi ở hàng ghế đầu, mạnh tay đập cái ghế xuống bàn cô ta.
Mặt cô ta tái nhợt, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Cậu làm gì vậy Lộ Tử Cầm? Sắp thi đại học rồi, cậu định vi phạm kỷ luật nhà trường sao?”
“Đừng có mà giả bộ.” Tôi cười nói, “Bạn trai cô tối qua mất liên lạc cả đêm, cô chắc lo lắng lắm nhỉ? Giờ còn nhắc với tôi nào là thi đại học, nào là kỷ luật nhà trường, lúc cô sai người đến đánh tôi thì sao không nói mấy câu này?”
“Cái gì mà sai người đánh cậu, cậu có bằng chứng không?”
“Không có bằng chứng tôi cũng có thể đánh cô, huống hồ là tôi có đấy.”
Tôi nhấc ghế lên, giơ lên trên đầu cô ta mà vung vẩy vài cái,
“Chẳng phải chỉ vì kỳ thi trước tôi không truyền đáp án cho cô rồi còn báo cáo hành vi gian lận của cô thôi sao? Ghét tôi đến mức này, suốt một năm trời vẫn chưa nuốt trôi cục tức sao? Nhìn thấy tôi bình an vô sự xuất hiện trước mặt cô, còn có thể tiếp tục thi đại học, có phải rất thất vọng không?”
“Lộ Tử Cầm cậu muốn làm gì đấy, chẳng phải chúng ta là bạn học sao......”
Nam sinh ngồi cạnh đó cố gắng bước lên khuyên can, tôi quay ghế lại hướng về phía cậu ta: “Con gái nói chuyện, con trai đừng xen vào.”
Mặc dù tôi vẫn cười, nhưng cậu ta cũng bị dọa sợ, im lặng lùi một bước, rút lui khỏi cuộc chiến.
“Đây cũng là điều tôi muốn nói với cô, Triệu Tư Vũ, chuyện của chúng ta thì tự mình giải quyết, cô tìm bạn trai từ bên ngoài đến gây phiền phức cho tôi, tôi thực sự khinh thường cô.”
Cái ghế lắc lư trên đầu cô ta, sắc mặt Triệu Tư Vũ tái nhợt, sợ đến mức không nói nên lời.