Cô nàng thảo mai thích bạn trai tôi - 5
Cập nhật lúc: 2024-09-23 21:39:24
Lượt xem: 2,289
Không thể báo cảnh sát, chỉ có thể tự chứng minh trên diễn đàn. Tôi sắp xếp tài liệu và tải lên diễn đàn của trường. Những tài liệu so sánh xác minh ảnh chụp của tôi, đều có đóng dấu chính thức của cục xác minh, là hợp pháp.
Bạn học trong lớp tôi, cũng đều giúp tôi lập luận. Chú tôi còn giúp tôi tìm được video theo dõi địa điểm, thời gian trên ảnh. Video có độ phân giải cao, quay chính diện rất rõ ràng, người lấy Pulse chính là Đường Nhược giả dạng giống vẻ ngoài của tôi.
Cho dù là bị phán tội xâm phạm riêng tư của người khác, tôi cũng không sợ, đăng tất cả video theo dõi lên.
Lập tức... Gió trong diễn đàn đã đổi chiều. Những mũi tên b.ắ.n về phía tôi, đều quay về phía Đường Nhược.
Để làm lắng dịu drama, trường đã xóa hết bài post của chúng tôi rất nhanh chóng.
Kiều Chấn Vũ lại tới tìm tôi.
“A Chỉ, xin lỗi, anh không nên không tin em.” Kiều Chấn Vũ ôm hoa tươi, vẻ mặt áy náy xin lỗi tôi.
“Chúng ta đã chia tay, anh có tin tôi hay không, cũng đã không sao cả.” Tôi lạnh lùng nhìn hắn. Trái tim lại giống như bị người ta dùng sức xé.
Mọi người trên thế giới này đều có thể không tin tôi, chỉ có hắn là không thể. Tôi cùng hắn thân mật khăng khít bên nhau hai năm, hắn có thể vì vào một câu nói nhẹ nhàng của người khác, đã hoài nghi nhân cách của tôi.
Nghi ngờ chỉ có 0 và N lần. Tôi không muốn cho hắn cơ hội thứ hai.
“A Chỉ, anh thật sự sai rồi, em cho anh một cơ hội, được không?” Kiều Chấn Vũ đột nhiên quỳ một gối xuống đất, lấy ra một hộp gấm từ trong n.g.ự.c mở ra. Bên trong là một chiếc nhẫn vàng cổ điển tinh xảo.
“A Chỉ, hai năm qua, anh có một ước mơ, chính là hy vọng có thể đeo chiếc nhẫn này cho em. Chiếc nhẫn này không phải là nhẫn kim cương đắt tiền, không thể mang đến vinh quang cho em, nhưng anh đã dùng khoản tiền thưởng đầu tiên trong đời để mua, hy vọng sau này, em là toàn bộ cuộc đời anh...”
Dưới cái nhìn chăm chú thâm tình chân thành của hắn, tôi cảm động. Hay là cứ cho hắn một cơ hội. Dù sao thì hai năm qua tôi ở bên hắn cũng tốt, cảm giác rất hạnh phúc.
Tôi đưa ngón tay qua. Hắn kéo ngón tay tôi, đeo nhẫn vào trong ngón giữa, cúi đầu hôn một cái lên đó, sửi ấm trái tim lạnh lẽo của tôi.
Tôi ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy Đường Nhược đứng cách đó không xa. Đáy mắt cô ta tràn đầy ghen tị, giống như mũi tên độc, b.ắ.n về phía tôi.
Tôi mặc kệ tên hề này, kéo Kiều Chấn Vũ rời đi.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
12
Tình cảm của tôi và Kiều Chấn Vũ, lại khôi phục hài hòa ngày xưa.
13
Viết xong luận văn tốt nghiệp, tôi đăng ký cùng thầy hướng dẫn đi l.à.m t.ì.n.h nguyện ở vùng núi nghèo khó một tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-nang-thao-mai-thich-ban-trai-toi/5.html.]
Nửa tháng sau, tôi thật sự có chút nhớ Kiều Chấn Vũ nên xin thầy hướng dẫn nghỉ, trở lại Quảng Châu, muốn cho hắn một bất ngờ.
Tôi đi tới cửa công ty của hắn, vừa định gọi điện thoại cho hắn, liền thấy hắn từ bên trong đi ra, bên cạnh còn có một người đi theo, là Đường Nhược.
Hai người đứng rất gần, cơ bản là cánh tay dán vào cánh tay. Đường Nhược ngửa đầu nhìn hắn, cười tươi như hoa. Còn hắn thì cúi đầu nhìn cô ta nói chuyện, đáy mắt mang theo vài phần dịu dàng. Tim tôi khẽ động, trầm hẳn xuống.
Thảo nào nửa tháng nay, Kiều Chấn Vũ gọi điện cho tôi càng ngày càng ít, nói chuyện càng ngày càng ngắn. Thậm chí đôi khi không trả lời điện thoại của tôi. Thì ra là ở bên với Đường Nhược rồi?
Tôi giận dữ bước tới, đứng trước mặt họ.
“A Chỉ? Em đã về?” Kiều Chấn Vũ hơi khiếp sợ nhìn tôi.
Còn Đường Nhược thì nhanh chóng kéo cánh tay của hắn, mỉm cười nói với tôi: “Chị à, thật trùng hợp, sao chị lại trở nên vừa đen vừa quê mùa như vậy?”
Kiều Chấn Vũ theo bản năng đánh giá tôi một chút, lông mày hơi nhíu lại, có vẻ chán.
Trái với tôi, Đường Nhược trang điểm sắc sảo, mặc váy ngắn bó sát người kèm dây lưng, rất thời thượng.
“Hai người ở bên nhau rồi à?” Tôi thất vọng nhìn Kiều Chấn Vũ hỏi.
“Đương nhiên rồi, chị à, không tự nhìn xem bộ dạng của mình, chỉ cần mắt không mù, anh ấy sẽ chọn tôi.” Đường Nhược dịu dàng nói, cả người cọ vào người hắn.
Kiều Chấn Vũ đẩy cô ta ra, đi tới trước mặt tôi, muốn kéo tay tôi, bị tôi hất ra.
“A Chỉ, em nghe anh giải thích, anh và cô ấy không có quan hệ gì. Cô ấy tới công ty bọn anh làm việc, vừa hay gặp nhau và cùng đi ra thôi.” Kiều Chấn Vũ giải thích.
“Anh, rõ ràng là chúng ta hẹn nhau cùng ăn cơm và đi xem phim mà.” Đường Nhược tủi thân chu cái miệng nhỏ nhắn, bất mãn nói: “Em cũng nói với cha rồi.”
Sắc mặt Kiều Chấn Vũ trì trệ, buông bàn tay đang nắm cánh tay tôi ra, hơi tới gần Đường Nhược. Động tác nhỏ này của hắn không cần nói cũng biết.
“Kiều Chấn Vũ, chúng ta chia tay.” Tôi cũng không thèm chất vấn, lạnh lùng lên tiếng.
“Được, vậy anh có thể chính thức là bạn trai em rồi.” Đường Nhược ôm cánh tay Kiều Chấn Vũ thật chặt, diễu võ dương oai tuyên bố chủ quyền với tôi.
“Ừm, rác thì nên vứt vào thùng rác.” Tôi cố nén đờm tanh xông lên cổ họng, xoay người muốn rời đi.
“Chờ một chút.” Đường Nhược ở phía sau gọi tôi lại: “Nếu đã chia tay, chiếc nhẫn kia chị phải trả lại cho anh ấy, hiện giờ giá vàng rất đắt, chị cũng đừng nghĩ chiếm lấy của người ta.”
Tôi tháo chiếc nhẫn ra và ném nó xuống đất, nghênh ngang rời đi.