Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cô nàng thảo mai thích bạn trai tôi - 7 (END)

Cập nhật lúc: 2024-09-23 21:41:51
Lượt xem: 4,593

“Ha ha, đây chính là cầm lông gà làm lệnh tiễn. Xem ra Đường Nhược đã mang thai, vậy chúng ta có thể vạch trần tình yêu giả dối của bọn họ.”

 

Tôi hào hứng nhờ cậu phối hợp với tôi diễn một vở kịch.

 

19

 

Cậu triệu tập mọi người trong công ty lại, hơn nữa còn gọi Đường Nhược tới, nói muốn cho cô ta một niềm vui bất ngờ.

 

“Hôm nay tôi triệu tập mọi người ở đây, là muốn thông báo cho mọi người một việc, tôi già rồi, muốn đào tạo một người trẻ tuổi làm người nối nghiệp...”

 

Cậu vừa dứt lời, tất cả mọi người bất giác nhìn về phía Đường Nhược và Kiều Chấn Vũ.

 

“Cha, cha muốn đào tạo con sao?” Đường Nhược lòng tràn đầy vui mừng tiến lên hỏi.

 

“Ai là cha cô?” Cậu tôi lạnh lùng nhìn về phía cô ta: “Cô chẳng qua chỉ là một đứa trẻ được tôi giúp đỡ mà thôi, sao có tư cách để tôi đào tạo? Nhưng mà, đợi cô tốt nghiệp, đến công ty làm lễ tân, vẫn có thể.”

 

Lời nói vô tình của cậu khiến khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Nhược trắng bệch, trên mặt Kiều Chấn Vũ lúc xanh lúc đỏ. Hắn gắt gao nhìn chằm chằm Đường Nhược: “Cô gạt tôi?”

 

🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺

“Ông xã, em không lừa anh, em gọi ông ấy là “cha”, nhưng em không nói em là con gái ông ấy, đó đều tự anh nghĩ vậy...”

 

Lời nói có lý của Đường Nhược làm tôi trốn ở phía sau bình phong cũng muốn vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

 

“Tổng giám đốc Đường, vậy người nối nghiệp ông muốn là ai?” Có người không nhịn được hỏi.

 

“Người đó tốt nghiệp loại ưu đại học J...” Cậu tôi nói tới đây, ánh mắt quét về phía Kiều Chấn Vũ.

 

Tinh thần Kiều Chấn Vũ hưng phấn hẳn lên, sự phẫn nộ vì bị Đường Nhược lừa bị quét sạch, vẻ mặt chờ mong chờ cậu tôi nói tiếp.

 

Dù sao, toàn bộ công ty, chỉ có hắn là tốt nghiệp đại học J. Là hắn không thể nghi ngờ.

 

Những đồng nghiệp khác cũng tưởng là hắn, bắt đầu nói lời khen ngợi, bảo hắn sau này chiếu cố nhiều hơn.

 

Kiều Chấn Vũ đang bay lên mây, cậu tôi liên vỗ vỗ tay.

 

Tôi ăn mặc rất chỉn chu, mặc váy đen kiểu mới nhất của Dior, đi giày cao gót, mang theo túi xách số lượng giới hạn, lóe sáng từ phía sau bình phong lên sân khấu.

 

“Hà Chỉ?” Kiều Chấn Vũ trừng to mắt nhìn tôi, đáy mắt có vẻ kinh ngạc chưa từng có.

 

“Hà Chỉ, chị mặc toàn hàng giả, là muốn quyến rũ chồng tôi sao?” Đường Nhược ngăn cản ánh mắt Kiều Chấn Vũ, chống nạnh mắng tôi.

 

“Ồ” Tôi bật cười: “Tôi không có thói quen thu dọn rác, cô yên tâm.”

 

Đường Nhược không tin: “Vậy chị tới nơi này làm gì?”

 

“Đến xem cô bị chê cười, ha ha.” Tôi cười gian xảo, đứng bên cạnh cậu.

 

Cậu chỉ vào tôi nói: “Các vị đồng nghiệp, đây là người kế vị tôi muốn đào tạo, cháu gái ruột của tôi, Hà Chỉ.”

 

Mọi người vỗ tay.

 

Kiều Chấn Vũ trừng to hai mắt nhìn tôi: “Hà Chỉ, sao em không nói cho anh biết, Tổng giám là cậu ruột của em?”

 

Tôi cười xấu xa gật đầu với hắn: “Ừm, tôi cũng không nói cho anh biết, công ty này là của mẹ tôi, tôi chẳng những là Tổng giám tương lai của công ty này mà còn là ông chủ của công ty này.”

 

Sắc mặt Kiều Chấn Vũ thật là đẹp. Hắn dùng sức hất tay Đường Nhược ra, cầm lấy tay tôi: “A Chỉ, anh sai rồi, anh yêu em, chúng ta tái hợp nhé.”

 

“Hà Chỉ, ả tiểu tam này lại ngang nhiên cướp chồng tôi.” Đường Nhược phẫn nộ chỉ vào tôi mắng to.

 

“Người có mắt đều thấy được, là chồng cô muốn theo tôi, liên quan gì đến tôi?” Tôi nhún nhún vai, mỉm cười nói với cô ta: “Đúng rồi, căn nhà mà hai mẹ con cô ở tại làng cổ Liệp Đức cũng là nhà của tôi. Mười năm qua, một đồng tiền thuê nhà hai người cũng không đóng, bây giờ tôi lấy thân phận chủ nhà, yêu cầu hai người trong vòng nửa tháng phải chuyển đi, nếu không tôi sẽ khởi kiện truy đòi mười năm tiền thuê nhà, tố cáo các người tội chiếm đoạt tài sản của người khác.”

 

“Cha ơi, nhà...” Sắc mặt Đường Nhược trắng bệch, nhìn về phía cậu.

 

Cậu tôi lạnh lùng nói: “Đúng vậy, nhà là của nhà con bé, lúc trước chỉ là tôi hào phóng cho các người ở mà thôi. Bây giờ đã đến lúc các người phải dọn đi. Sự giúp đỡ của tôi dành cho các người cũng dừng ở đây.”

 

“Cô lừa tôi...”

 

Kiều Chấn Vũ tức giận đẩy mạnh cô ta. Đường Nhược bị đẩy ngã trên mặt đất, m.á.u từ dưới thân cô ta chảy ra.

 

“Ông xã, em sảy thai rồi, anh mau đưa em đến bệnh viện.” Sắc mặt cô ta tái nhợt ôm bụng, khóc lóc.

 

Kiều Chấn Vũ không để ý đến cô ta mà quỳ gối trước mặt tôi, tự tát mình một cái: “A Chỉ, anh sai rồi, em cũng biết, anh vẫn luôn yêu em, chỉ vì thấy lợi trước mắt nên mới bị cô ta lừa gạt, cầu xin em tha thứ anh...”

 

“Cút!”

 

Tôi nhấc chân mang giày cao gót lên, một vào mặt hắn.

 

“Rác rưởi, lăn cho xa ra!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-nang-thao-mai-thich-ban-trai-toi/7-end.html.]

 

Kiều Chấn Vũ biết không còn hy vọng cứu vãn, phát tiết sự tức giận lên người Đường Nhược, đạp cô ta mấy cước. Đường Nhược đau đến hôn mê.

 

Tôi đương nhiên không thể để cho bọn họ gây ra tai nạn c.h.ế.t người ở công ty, đưa một người đến đồn công an, một người đến bệnh viện.

 

20

 

Cậu tôi đuổi việc Kiều Chấn Vũ. Mẹ con nhà họ Đường sợ hãi thế lực nhà tôi nên cũng dọn ra khỏi nhà.

 

Sau khi Kiều Chấn Vũ bị công ty sa thải, tinh thần sa sút, hút thuốc uống rượu triền miên, uống say liền đánh Đường Nhược. Đường Nhược có lẽ là quá thích hắn, sống c.h.ế.t vẫn không chịu ly hôn, quấn lấy Kiều Chấn Vũ, bỏ học giữa chừng.

 

Một ngày nào đó của một năm sau. Tôi nhìn thấy cô ta xịt nước hoa rẻ tiền, mặc váy ren có lộ da gần hết cơ thể, kéo một ông già vừa hói vừa lùn vừa béo đi nhanh vào một khách sạn.

 

Tôi chưa từng gặp lại Kiều Chấn Vũ, cũng không có hứng thú muốn biết hắn sống như thế nào.

 

(--END--)

 

BÀ NỘI TRỢ VÔ DỤNG [FULL]

 

Tác giả: 目录

Nguồn: Zhihu

 

Làm việc nhà mười năm, chồng xem thường tôi là bà nội trợ vô dụng, cái gì cũng không giúp được cho hắn.

 

Đứa con trai do chính tay tôi nuôi nấng đã xô tôi xuống đất: “Cái gì mẹ cũng không biết làm! Chỉ biết tiêu tiền của cha, con muốn dì Vãn Tình làm mẹ của con!”

 

Tôi chủ động đề nghị ly hôn, chồng lai trưng vẻ mặt không kiên nhẫn: “Ly hôn? Một bà nội trợ toàn thời gian như em rời khỏi gia đình, còn có thể làm gì?”

 

Tôi không muốn cãi nhau với hắn, chặn tất cả phương thức liên lạc của hắn.

 

Sau khi rời đi, tôi nuôi dưỡng sở thích trước khi kết hôn của mình, thành lập một ban nhạc. Với tư cách là ca sĩ chính, tôi ngay lập tức trở nên nổi tiếng.

 

Trước một buổi biểu diễn, trợ lý nói với tôi: “Chị Lam, bên ngoài có một thằng nhóc không mua được vé vào cửa, nó nói nó là con trai chị, ở bên ngoài làm ầm ĩ muốn gặp chị.”

 

1

 

Kết hôn với  Lục Thời Xuyên mười năm, tôi nghe thấy hắn nói chuyện điện thoại với bạn: “Cô ta là nội trợ, chẳng giúp được gì cho công ty, về đến nhà còn cãi nhau với anh.”

 

“Vãn Tình, chúng tôi... Ai, đừng nói nữa.” Hắn muốn nói gì đó lại thôi, cuối cùng thở dài một hơi, cảm giác bất lực.

 

Vãn Tình, tên đầy đủ là Tiết Vãn Tình, là đàn em thời đi học của Lục Thời Xuyên.

 

Nghe được những lời này của hắn, tâm tình của tôi không có gì d.a.o động, bởi vì chúng tôi đã vì cô ta mà cãi vã không ngớt từ lâu rồi, tình cảm cũng đã tiêu hao hầu như không còn. Tôi cũng mệt mỏi rồi.

 

Tôi chủ động đề nghị ly hôn với Lục Thời Xuyên.

 

Trong bữa sáng ngày hôm sau, tôi lặng lẽ nhìn hắn ăn xong mới mở miệng: “Chúng tôi ly hôn đi.”

 

Giọng nói của tôi rất bình tĩnh, không thể nghe thấy bất kỳ cảm xúc nào.

 

Ánh mắt hắn hiện lên chút khó chịu, nhíu mày đánh giá tôi, có lẽ lại cho rằng tôi cố tình gây sự.

 

Không đợi Lục Thời Xuyên trách cứ, tôi trực tự mình đưa ra phương án phân chia tài sản: “Nhà cửa, xe cộ, con cái đều thuộc về anh, công ty tôi cũng không cần, tiền gửi ngân hàng tôi lấy, công ty hãy chuyển thêm cho tôi 500 vạn. Còn lại để cả cho anh, xem như là tiền nuôi dưỡng tôi để lại cho Lục Minh.”

 

Nghi hoặc trong mắt hắn còn chưa tản đi: “Lục Minh, em cũng không cần nữa sao?”

 

Lục Minh là con trai tôi, cũng là điểm yếu của tôi, hắn cho rằng tôi không thể buông tay.

 

“Không cần.”

 

Đối với việc tôi dễ dàng buông tay như vậy, hắn lại có vẻ hơi chần chừ.

 

“Thẩm Thanh Lam, em suy nghĩ kỹ chưa? Hôn nhân không phải trò đùa, nếu là vì Vãn Tình thì không cần thiết, anh và cô ấy không có khả năng.”

 

Lục Thời Xuyên nói, hắn và Tiết Vãn Tình không có khả năng, thật ra tôi cũng tin tưởng, bởi vì gia đình Tiết Vãn Tình vẫn không đồng ý, nếu không lúc trước họ đã không đưa cô ta ra nước ngoài.

 

Nhưng chính là loại quan hệ lôi lôi kéo kéo không rõ ràng này của hai người bọn họ, làm cho nội tâm tôi dày vò.

 

“Tôi không nghĩ nhiều, hai người thế nào, tôi cũng không thèm để ý.”

 

Tất cả những gì tôi muốn bây giờ là được giải thoát, rời khỏi ngôi nhà này và sống một mình.

 

“Lục Minh còn nhỏ, cần mẹ, hay là căn nhà này để cho em, em ở lại, anh mua một căn hộ mới ở gần đây, lúc em muốn gặp nó có thể đi thăm nó bất cứ lúc nào.”

 

Đề nghị của hắn, tôi không chút do dự từ chối: “Tôi muốn đến nơi khác, tôi tin anh có thể tìm được người thích hợp chăm sóc tốt cho nó. Hôm nay anh bớt chút thời gian tìm luật sư viết một bản thỏa thuận ly hôn đi, tôi đã đăng ký ngày với Cục Dân chính rồi.”

 

Lục Thời Xuyên không thể tin nổi cao giọng: “Em muốn đến nơi khác? Em thật sự muốn hoàn toàn rời khỏi cái nhà này? Em thật sự cam lòng sao?”

 

Loading...