Có Truyện Nào Hay Đã Hoàn Thành Rồi Không? - 4
Cập nhật lúc: 2024-06-08 12:25:12
Lượt xem: 405
Cúp điện thoại tôi thầm nghĩ, Hứa Thấm chưa từng trải qua ngày tháng khổ cực chắc cũng sắp chịu hết nổi rồi, không có sự giúp đỡ của nhà họ Mạnh, Tống Diệm còn cung phụng cô ta như vậy không? Bọn họ còn cảm thấy tình yêu là đủ no sao? Hừ hừ, bọn họ chắc sắp không nhịn được mà làm loạn rồi.
Quả nhiên, sáng hôm sau, bảo vệ của khu căn hộ cao cấp đột nhiên gọi điện cho tôi: "Thưa bà Mạnh, con gái bà đột nhiên đến đây nói đây là nhà của cô ấy, chủ nhà nói rằng ông ấy đã mua căn nhà này, nhưng con gái bà không tin, hay là bà đến nói với cô ấy vài câu đi ạ?"
Tôi lạnh lùng nói: "Tôi không có gì để nói với cô ta, anh cứ bảo với cô ta rằng, nhà họ Mạnh không còn con gái nữa, nếu cô ta còn làm loạn, anh cứ báo cảnh sát là được."
Cúp điện thoại, tôi nghĩ thầm, cô ta sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy, nhất định sẽ gọi điện cho thằng con trai ngốc nghếch của tôi mà khóc lóc kể lể, thôi được rồi, bây giờ thời cơ chưa chín muồi, đợi đến lúc thích hợp, sẽ vạch trần bộ mặt thật của cô ta.
Thế là, tôi gọi điện cho người bạn cũ của tôi, Tô Minh Ngọc, cũng là đối tác lâu năm của Tập đoàn Mạnh Thị, tôi bảo cô ấy tối nay nhất định phải gửi cho con trai tôi phương án hợp tác năm sau với Mạnh Thị, dự án hợp tác này chúng tôi đã bàn bạc gần xong rồi, cơ bản không có vấn đề gì, chỉ còn việc ký kết nữa thôi.
Nếu tôi không đoán sai, Hứa Thấm và Tống Diệm hẳn lại muốn dùng chiêu cũ, để Hứa Thấm giả bộ đáng thương, kiếp trước mỗi lần tôi đều mềm lòng, nhưng lần này, loại trò vặt này đối với tôi đã không còn tác dụng nữa rồi, tối nay tôi không nghe điện thoại của cô ta, vậy thì cô ta nhất định sẽ tìm Mạnh Yến Thần, Mạnh Yến Thần cũng nhất định sẽ đưa cô ta về nhà, như vậy, tối nay cô ta sẽ có cơ hội nhìn thấy phương án hợp tác của Mạnh Thị và Tô Thị.
Nếu cô ta không có ý đồ xấu, ngoan ngoãn ngủ một đêm, vậy thì tôi không có gì để nói. Nhưng một khi cô ta muốn lén xem phương án hợp tác, vậy thì cô ta sẽ là con rùa trong hũ của tôi.
Sau một đêm ngon giấc, ngày hôm sau tôi thức dậy và kiểm tra camera giám sát. Đúng thật là cô ta đã lẻn vào phòng làm việc trong khi Mạnh Yến Thần đang ngủ. Tội nghiệp đứa con trai ngốc nghếch của tôi, mật khẩu máy tính hóa ra là ngày sinh nhật của cô ta.
Cô ta không chỉ ăn cắp toàn bộ kế hoạch hợp tác giữa tập đoàn Mạnh thị và Tô thị, mà còn cả báo cáo tài chính cùng hàng loạt tài liệu mật của công ty. Tôi muốn xem lần này cô ta còn lý lẽ gì để chối cãi! Tất nhiên, tôi sẽ không vội vàng đi tìm con trai mình. Tôi muốn nó tự mình chứng kiến bộ mặt thật của người mà nó đã yêu thương nhiều năm qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-truyen-nao-hay-da-hoan-thanh-roi-khong/4.html.]
Hôm nay, tôi còn một việc vô cùng quan trọng phải làm. Chồng tôi cuối cùng cũng sắp hoàn thành chuyến công tác ở châu Âu và trở về nhà. Nhớ lại những đau khổ mà chúng tôi đã phải trải qua ở kiếp trước, tất cả chỉ vì sự mềm yếu nhất thời của tôi mà tập đoàn Mạnh thị đã sụp đổ chỉ sau một đêm. Chồng tôi - người đàn ông cả đời nho nhã, ôn hòa - cuối cùng lại phải chịu một kết cục bi thảm đến vậy. Nghĩ đến đây, tôi đau lòng như d.a.o cắt.
Tôi tự mình lái xe ra sân bay. Dì giúp việc có vẻ rất ngạc nhiên vì trước giờ tôi toàn ở nhà chờ lão Mạnh đi công tác về. Nhưng hôm nay, tôi không thể chờ thêm được nữa, tôi muốn gặp anh ấy ngay lập tức.
Khoảnh khắc nhìn thấy lão Mạnh ở sân bay, tôi thấy rõ trong mắt anh ấy sự xúc động, nỗi nhớ và niềm vui khôn xiết. Tôi ngập ngừng hỏi: "Lão Mạnh, có phải anh không?".
Anh ấy ôm chầm lấy tôi, thì thầm bên tai: "Là anh đây, Văn Anh. Anh về rồi." Chúng tôi ôm nhau khóc. Tôi biết, anh ấy cũng đã sống lại.
“Văn Anh, nín đi em. Có chuyện gì về nhà mình từ từ nói." Lão Mạnh dịu dàng vỗ về tôi, "Anh có rất nhiều điều muốn nói với em."
"Vâng, mình về nhà thôi anh." Tôi vừa nấc lên từng tiếng, vừa nắm tay lão Mạnh ra khỏi sân bay.
Về đến nhà, chúng tôi vào phòng ngủ, chậm rãi kể cho nhau nghe mọi chuyện đã xảy ra sau khi được sống lại. Khi tôi nói đến việc đã chuẩn bị sẵn giấy tờ từ mặt Hứa Thấm, tôi thấy thoáng qua trong mắt lão Mạnh một tia xót xa. Tôi biết anh ấy luôn coi Hứa Thấm như con gái ruột. Bao nhiêu năm qua, chúng tôi yêu thương, chăm sóc Hứa Thấm như con đẻ, nâng niu như ngọc như vàng. Đáng tiếc, cuối cùng nó lại là một đứa con nuôi bạc bẽo, vô ơn.
Đã kiểm tra xong
Lão Mạnh đột nhiên nhớ ra điều gì đó, kích động nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi nói: "Văn Anh, em có biết không, vụ cháy lớn năm xưa thiêu rụi nhà mình, không phải tai nạn đâu. Là do Tống Diệm sai người phóng hỏa!"