Có Truyện Nào Hay Đã Hoàn Thành Rồi Không? - 5
Cập nhật lúc: 2024-06-08 12:25:41
Lượt xem: 233
Cái gì?" Tôi sững sờ, "Lão Mạnh, làm sao anh biết được?".
Mặc dù Tống Diệm có thể làm ra loại chuyện này, nhưng đây là chuyện quá lớn, tôi phải hỏi rõ ngọn ngành.
Ánh mắt lão Mạnh thoáng qua một tia đau xót "Em còn nhớ không, lúc chúng ta mới bị nhốt vào căn nhà đất, Hứa Thấm và Tống Diệm có đến thăm vài lần. Có một lần em ngủ rồi, họ lại đến và kể với anh rất nhiều chuyện họ đã làm với gia đình mình trước đây. Vụ cháy đó chính là do Tống Diệm cố tình gây ra, chỉ là muốn lợi dụng cơ hội này để chúng ta thay đổi cách nhìn về cậu ta thôi."
Tôi bỗng sực nhớ ra, vội vàng cố gắng lục lại ký ức về vụ cháy năm đó.
Đó là vào một năm sau khi Hứa Thấm và Tống Diệm kết hôn. Lúc đó, chúng tôi vẫn chưa có thiện cảm với Tống Diệm, cũng không giúp đỡ Hứa Thấm được nhiều. Có lẽ vì vậy mà Tống Diệm đã sai người phóng hỏa nhà họ Mạnh, sau đó giả vờ xông vào cứu chúng tôi, nhằm khiến chúng tôi thay đổi cách nhìn về cậu ta. Và quả thật, sau đó chúng tôi đã dần chấp nhận cậu ta, thậm chí còn giúp đỡ cậu ta ít nhiều trong sự nghiệp.
Tôi nghiến răng tức giận: "Ra là vậy, hèn gì! Tôi đã thắc mắc tại sao lúc đó đám cháy lại bùng lên đột ngột như vậy, mà cậu ta lại xuất hiện đúng lúc để cứu chúng tôi." Lão Mạnh vỗ nhẹ tay tôi an ủi: "Văn Anh, chúng ta phải tính toán thật kỹ. Lần này không thể để yên cho chúng đâu."
"Đúng vậy, nghĩ đến những đau khổ mà chúng ta phải chịu đựng ở kiếp trước, cả cái c.h.ế.t thảm thương của con trai nữa, kiếp này chúng ta tuyệt đối không thể tha thứ cho chúng!" Tôi quyết tâm bắt chúng phải trả giá đắt.
"Vậy em định làm gì với cậu ta?" Lão Mạnh nhíu mày lo lắng.
"Ôi, thằng con trai ngốc nghếch của em, thật không biết nó bị cô ta bỏ bùa mê thuốc lú gì mà lại si mê đến thế." Tôi bất lực nói, "Đã đến lúc phải nói cho nó biết sự thật rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/co-truyen-nao-hay-da-hoan-thanh-roi-khong/5.html.]
Lão Mạnh nhìn tôi không nói gì, chỉ thở dài: "Mong rằng nó sẽ sớm nhận ra bộ mặt thật của Hứa Thấm."
Trong khi đó, ở một nơi khác, Mạnh Yến Thần vô cùng bất mãn khi biết Hứa Thấm muốn kết hôn với Tống Diệm. Nó không thể hiểu nổi mình thua kém Tống Diệm ở điểm nào. Về ngoại hình, nhân phẩm, tài lực, nó tự tin không hề thua kém, vậy mà Thấm Thấm lại một lòng một dạ với Tống Diệm.
"Haiz, mình biết làm sao với cô ấy đây. Có lẽ đây là định mệnh." Mạnh Yến Thần ngồi một mình trong góc quán bar, lẩm bẩm. Ánh đèn hắt xuống từ trên cao, kéo dài bóng dáng cô đơn của nó.
Đúng lúc này, điện thoại của Mạnh Yến Thần reo lên. Người gọi đến là tổng giám đốc của một thương hiệu trang sức quốc tế.
"Alo, chào ngài Mạnh. Chiếc vương miện kim cương mà ngài đặt trước đây đã được chuyển đến thành phố rồi. Không biết ngài khi nào rảnh để đến kiểm tra và nhận hàng?"
Mạnh Yến Thần khựng lại, chợt nhớ ra một năm trước, trong chuyến công tác nước ngoài, nó đã nhìn thấy một chiếc vương miện kim cương tuyệt đẹp. Ngay lập tức, nó nghĩ rằng chỉ có Thấm Thấm mới xứng đáng với chiếc vương miện lộng lẫy như vậy. Vì lúc đó không có sẵn hàng nên nó đã đặt cọc trước một nửa số tiền, dự định sẽ tặng Thấm Thấm làm quà sinh nhật. Giờ nghĩ lại, không biết còn có cơ hội để tặng cho cô ấy nữa hay không.
Ở bên này, tôi và lão Mạnh vẫn đang bàn mưu tính kế để Hứa Thấm lộ nguyên hình.
"Lão Mạnh, hai giờ chiều mai là lễ ký kết hợp đồng giữa Mạnh thị và Tô thị. Nếu em nhớ không nhầm, mười giờ sáng mai trên mạng sẽ xuất hiện thông tin mật của Mạnh thị. Lúc đó, chúng ta không biết ai đã tiết lộ bí mật nên việc điều tra rất mất thời gian, khiến buổi lễ ký kết với Tô thị bị trì hoãn."
“Đúng vậy, sau khi chúng ta giải quyết xong vấn đề trên mạng, Tô thị bất ngờ ký hợp đồng với Khương thị, khiến chúng ta không kịp trở tay. Giờ nghĩ lại, chắc chắn là Hứa Thấm đã bán thông tin mật của Mạnh thị cho Khương thị." Lão Mạnh nói với vẻ mặt nặng trĩu.