Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Con Đường Tẩy Trắng Của Kế Mẫu Độc Ác - Chương 8

Cập nhật lúc: 2024-10-28 22:07:25
Lượt xem: 109

"Buồn cười thật, chính cậu ta làm mất đồ, ngươi có bằng chứng gì chứng minh là con nhà ta lấy?"

 

Sắc mặt Chu phu tử tái mét.

 

"Có lấy hay không, lục soát là biết ngay!"

 

Nói xong, ông ta giơ tay muốn xé áo Giang Thời, mấy đứa trẻ xung quanh cũng bắt đầu reo hò.

 

"Lột sạch hắn ra xem nào, để xem giấu ở đâu!"

 

Ta thật sự nổi giận.

 

"Muốn lục soát người hả? Được thôi!"

 

"Bây giờ theo ta đi, chúng ta đi đến nha môn, mời bộ khoái đến lục soát. Nếu trên người Giang Thời không có đồ, ta sẽ đ.â.m đơn kiện ngươi tội vu cáo học trò."

 

"Vu cáo cộng thêm tội xúc phạm, ít nhất cũng bị đánh hai mươi trượng, ngươi là phu tử chắc không phải không biết chứ!"

 

Ta đưa tay kéo Chu phu tử.

 

"Đi nào, lập tức đi!"

 

Chu phu tử hoảng hốt, thời buổi này dân chúng sợ nhất là nha môn, vừa vào nha môn thì không cần nói gì thêm, danh tiếng của ông ta cũng coi như xong, ai còn dám đưa con cái đến đây học nữa.

 

"Ngươi là tiện phụ không có đạo lý, nam nữ thụ thụ bất thân, mau buông ta ra..."

 

Ta không chịu buông, đang ồn ào dữ dội thì đột nhiên có giọng nói nhỏ vang lên từ trong góc.

 

"Các người đừng cãi nữa, ta thấy cái bàn tính bạc kia..."

 

Một cậu bé chỉ tay về phía rãnh nước bên cạnh.

 

"Hình như Chu Hạo vừa nhảy qua nhảy lại chỗ đó, không cẩn thận làm rơi xuống."

 

13

 

Khi mọi chuyện sáng tỏ, ta bắt Chu phu tử xin lỗi Giang Thời nhưng ông ta lại vung tay áo lên, hậm hực nói.

 

"Chưa từng nghe nói phu tử phải xin lỗi học trò, sau này đừng đến học chỗ ta nữa. Các ngươi là những vị Phật lớn, ngôi miếu nhỏ của ta không gánh nổi đâu."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/con-duong-tay-trang-cua-ke-mau-doc-ac-fxrs/chuong-8.html.]

"Ai mà muốn học ở đây chứ? Ngươi trả lại tiền nhập học đầy đủ cho ta, bằng không ta sẽ đi kiện ngươi!"

 

Chu phu tử tức giận đến xanh mặt nhưng chẳng còn cách nào, vội vã vào phòng lấy tiền ném cho ta.

 

"Ngươi đúng là đàn bà chua ngoa, với tính tình như ngươi, sớm muộn gì cũng làm hỏng con mình!"

 

"Ha ha, chờ ngày con ta đỗ Trạng Nguyên thì nhà ngươi ngay cả tú tài còn chưa dám mơ tới!"

 

Giang Thời năm nay mới bảy tuổi, con của Chu phu tử đã mười hai tuổi, nghe vậy ông ta tức không chịu nổi.

 

"Xì! Nó mà đỗ Trạng Nguyên, nếu thật sự thế thì ta sẽ quỳ xuống trước cửa thôn mà xin lỗi nó vì chuyện hôm nay!"

 

"Được, ta nhớ lời ngươi rồi. Giờ thì chúng ta đi thôi!"

 

Ta kéo Giang Thời, hiên ngang rời khỏi thôn Chu gia.

 

Trên đường đi, ta nói với Giang Thời: "Nhớ kỹ, con không làm sai gì cả, Chu phu tử làm sai rồi còn đánh con, nếu có lần sau con cứ chạy đi, sao phải đứng đó chịu đòn chứ?"

 

"Sau này nếu có chuyện tương tự, cứ về nói với nương, nương tuyệt đối không để ai bắt nạt con."

 

Giang Thời cúi đầu không nói gì nhưng lần đầu tiên, không buông tay ta.

 

Chuyện học hành coi như không thành, ta thu dọn đồ đạc, dẫn Giang Thời đến huyện thành.

 

Vừa để hắn vào thư viện học, vừa tự mình đi tìm xem có thể làm chút buôn bán nào không.

 

Xuân qua thu đến, thời gian năm năm thoáng qua.

 

Giang Thời đã từ một cậu bé nhỏ nhắn, lớn lên thành một thiếu niên phong độ.

 

Còn ta, vẫn như một kẻ chẳng làm nên cơm cháo gì.

 

Là nữ tử độc thân làm ăn buôn bán ở thời cổ đại, nhất là một nử tử trẻ xinh đẹp như ta, thật sự khó khăn.

 

Mỗi ngày ta phải đưa cơm cho Giang Thời, lại mở cửa hàng, hao hết sức lực trong mấy năm qua mới tích góp được ba trăm lượng bạc.

 

Nhưng bây giờ, ba trăm lượng bạc không phải là ít, đủ để ta thuê một viện tử ở trong thành, sống an ổn nhiều năm. Hơn nữa ta năm nay mới hai mươi lăm tuổi, ở cổ đại là trung niên nhưng trong mắt người hiện đại thì chỉ mới tốt nghiệp đại học, đúng là lúc để du sơn ngoạn thủy.

 

Thấy năm nay Giang Mộc Viễn sắp quay lại, ta định sau một thời gian nữa bán cửa hàng, rồi tìm cơ hội trốn đi.

 

Trước khi đi, ta muốn xác nhận lại tình cảm mẫu tử.

Loading...