Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CON RỐI QUÝ PHI - CHƯƠNG 5

Cập nhật lúc: 2024-10-07 14:20:56
Lượt xem: 671

10

Tiêu Lẫm gần đây rất vui vẻ.

Thứ nhất, thai tượng của Hoàng hậu ổn định, đích trưởng tửcủa hắn sắp chào đời.

Thứ hai, thuốc của Vân Ương đã có hiệu quả, ta trông không còn như một hồ nước c.h.ế.t nữa.

"Trì Trì."

Tiêu Lẫm nắm tay ta, thâm tình vạn trượng.

"Nàng sẽ nhanh chóng khỏi thôi."

"Chờ nàng khỏi rồi, chúng ta sẽ trở về như trước, được không?"

Ta mệt mỏi nhắm mắt lại.

Tiêu Lẫm tự chuốc lấy sự nhàm chán.

Lại lải nhải kể lể chuyện cũ của chúng ta.

Hắn cũng từng học A gia một môn kỹ nghệ, biết điểm trang cho ta.

Chúng ta từng có tình cảm sâu đậm là thật.

Hắn hối hận chuyện mổ tim năm xưa, chỉ là nhất thời nóng vội, không còn cách nào khác.

Nói đến cuối cùng, hắn lấy ra ngọc bội đính ước đã bị ta làm vỡ.

Mảnh ngọc vỡ đã được hắn dùng vàng khảm lại.

Như thể chưa từng bị vỡ.

Hắn nói——

"Trì Trì."

"Trẫm mong muốn cùng nànggương vỡ lại lành, tình cảm bền chặt."

Nói rồi nói, Tiêu Lẫm dựa vào vai ta ngủ thiếp đi.

... Đến lúc này rồi, hắn vậy mà vẫn muốn giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Ta mân mê miếng ngọc khảm vàng, lại sờ sờ n.g.ự.c mình.

Bên trong trống rỗng, chẳng có gì cả.

Nhưng ta lại mơ hồ cảm nhận được một loại cảm xúc chưa từng có.

Là gì nhỉ?

Phẫn nộ.

Trước đây Tiêu Lẫm phụ bạc ta, ta cảm thấy uất ức, xấu hổ, khó hiểu.

Nhưng lại chưa từng phẫn nộ.

Từ trước đến nay, ta luôn kìm nén tính công kích của mình.

Lưỡi d.a.o của ta chỉ hướng về bản thân.

Giờ đây, ta không còn cảm giác gì nữa.

Nhưng ta lại phẫn nộ.

Ta bị giam cầm, bị phản bội, bị tước đoạt.

Vì vậy, ta phẫn nộ.

Ngọc khảm vàng vỡ vụn đầy đất.

Ta giơ tay, những mảnh ngọc vỡ bị ngàn vạn sợi tơ vô hình trên đầu ngón tay xuất ra.

Dưới sự điều khiển của ta, từng chút từng chút bay lên không trung, hợp thành hình dạng ban đầu.

Suýt chút nữa quên mất.

A gia có thể điều khiển vở kịch rối gỗ hay nhất.

Mà người duy nhất được ông ấy chân truyền, chính là ta.

Buông tay, sợi tơ rũ xuống, thu về đầu ngón tay.

Mảnh ngọc vỡ mất đi sự dẫn dắt, rơi loảng xoảng xuống đất.

Tiêu Lẫm giật mình tỉnh giấc.

Nhìn vàng ngọc vỡ vụn đầy đất, giọng nói căng thẳng.

"Trì Trì, nàng làm gì vậy——"

Ta cười ngây dại, "Thật thú vị."

11

Cả hoàng cung đều biết, Quý phi được sủng ái trở lại.

Hoàng thượng vừa rảnh rỗi, ngoài việc đến Phượng Loan cung của Hoàng hậu, chính là chạy đến cung của Quý phi.

Hoàng hậu đứng ngồi không yên.

Ngày này, nhân lúc Tiêu Lẫm đang ở Ngự Thư phòng bàn việc triều chính.

Nàng ta ôm bụng, vênh váo hùng hổ xông tới.

Vừa bước vào cửa điện của ta, liền lạnh lùng lên tiếng.

"Quỳ xuống."

Ta ngẩng đầu, "Chuyện gì?"

Hoàng hậu bị chọc cười.

Nàng ta khoanh tay đi một vòng, quan sát đồ trang trí trong điện của ta.

Trên mặt toàn là vẻ mặt của kẻ chiến thắng.

"Bệ hạ gần đây thật sự rất yêu thương ngươi, bình hoa, ngọc như ý, san hô đỏ... tặng ngươi nhiều thứ như vậy."

"Nhưng mà, muội muội có biết không?"

Nàng ta che miệng, cười khẽ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/con-roi-quy-phi/chuong-5.html.]

"Những thứ này, đều được đưa đến Phượng Loan cung cho ta chọn trước."

"Bản cung chọn đồ thừa rồi, mới đưa đến chỗ muội muội."

Ta bình tĩnh nhìn nàng ta.

Không hiểu nàng ta đang gào thét cái gì.

"Vậy thì sao?"

Vậy thì sao?

Chỉ là vật ngoài thân thôi.

Hoa đẹp trong ngự hoa viên, và cỏ dại trong lãnh cung, cũng chẳng có gì khác biệt.

Ngọc quý được chọn trước, san hô còn sót lại.

Những thứ này, rất quan trọng sao?

Hoàng hậu bị vẻ mặt không chút gợn sóng của ta chọc giận.

"Ngươi?!"

Nàng ta dùng móng tay đỏ tươi trên tay, suýt chút nữa đã chọc vào mũi ta.

"Bản cung cảnh cáo ngươi, đừng có nảy sinh những suy nghĩ không nên có!"

Nhìn xem.

Khuôn mặt xinh đẹp biết bao, giờ biến thành không ra người không ra quỷ.

Ta thưởng thức một hồi khuôn mặt méo mó của Hoàng hậu, cảm thấy hơi buồn ngủ.

Ngáp một cái, qua loa đáp.

"Biết rồi."

Quay người, định trở về ngủ tiếp.

Trước mắt lại có bóng đen lướt qua.

Tiểu thái giám trực ban hoảng sợ hét lớn.

"Có thích khách——!"

Ta ngẩng đầu, Hoàng hậu kêu lên một tiếng.

Trong khoảnh khắc bị thích khách bắt cóc, ta thấy nàng ta cười với ta một cái.

Ngay sau đó, nàng ta ôm bụng, nước mắt lưng tròng.

Tốc độ biến sắc còn nhanh hơn cả trò xiếc ta từng xem.

Tên thích khách nhìn về phía sau ta, cười khẩy.

"Bệ hạ, muốn cứu Hoàng hậu, hãy dùng Quý phi để trao đổi."

Ta quay đầu lại, Tiêu Lẫm mặc thường phục, đứng cách đó vài bước.

Trông như vừa vội vàng chạy tới.

Ta nhớ ra rồi.

Tiêu Lẫm từng nói, hôm nay sẽ mang bánh ngọt hoa quế của tiệm ở phía bắc thành cho ta.

Ánh mắt ta dừng lại trên gói giấy dầu trong tay hắn.

Hắn sẽ lựa chọn thế nào?

Tiêu Lẫm nhận ra ánh mắt của ta.

Hắn ngoảnh mặt đi, giọng nói căng thẳng.

Hắn nói.

"Thả Hoàng hậu ra."

Ý này là muốn vứt bỏ ta rồi.

Tiêu Lẫm không nhìn thấy.

Sau khi hắn nói câu đó, nụ cười chiến thắng trên môi Hoàng hậu.

Vân Ương ghé sát tai ta, nghiến răng nghiến lợi.

"Nàng ta rõ ràng——"

Nàng ta rõ ràng, chính là tự biên tự diễn.

12

Cảm giác đã lâu không gặp lại ùa về.

Ta xoa ngực, không thể kìm nén được cơn giận dữ.

Đầu ngón tay ngứa ngáy, những sợi Khôi Lỗi Ti ( chỉ khiển rối) ẩn giấu bên trong sục sôi, chỉ chực hành động.

Ta nhìn Tiêu Lẫm với dáng vẻ hiên ngang.

Đột nhiên nhớ ra một chuyện.

Tàn tật của Tiêu Lẫm là do A gia chữa khỏi.

A gia làm gì hiểu y thuật.

Chỉ là dựa vào nguyên lý cố định một số khớp quan trọng của con rối gỗ, để con rối có thể cử động được.

Đưa vật liệu vào huyệt đạo toàn thân hắn, để hắn đứng dậy khỏi xe lăn.

Mà vật liệu mà A gia dùng để chế tác, từ trước đến nay chỉ có một loại.

Gỗ Kiếm Lĩnh.

Vậy nên——

Ánh mắt ta tối sầm lại.

Trong cơ thể Tiêu Lẫm, có gỗ cùng nguồn gốc với ta.

 

Loading...