CON RỐI QUÝ PHI - CHƯƠNG 6
Cập nhật lúc: 2024-10-07 14:21:31
Lượt xem: 520
Gần như là bản năng.
Ta theo bản năng đưa tay lên, hàng ngàn sợi Khôi Lỗi Ti mảnh đến mức không thể mảnh hơn nữa tuôn ra từ đầu ngón tay ta.
Chúng ngửi thấy mùi hương quen thuộc trên người Tiêu Lẫm.
Trong ngoài phối hợp, vững vàng khống chế thân thể hắn.
Bàn tay giấu trong tay áo lại đẩy và kéo.
Tiêu Lẫm kinh hãi, loạng choạng tiến lên——
Đâm vào lưỡi d.a.o của thích khách.
Trên ngực, lập tức xuất hiện một lỗ máu.
Ta nổi hứng, kéo dây, lại tiến lên lùi xuống.
Lại đ.â.m thêm một lỗ máu.
Tên thích khách sợ đến mức quên cả bước tiếp theo phải làm gì.
Hoàng hậu khóc lóc, "Bệ hạ!"
Thật thú vị. Ta nghĩ.
Thương xót nỗi đau của người khác, là không đúng.
Hoàng hậu của ngươi, con trai trưởng đích tôn của ngươi, tất nhiên phải tự mình đi cứu rồi.
Nếu ngươi không dám, màn anh hùng cứu mỹ nhân này, ta sẽ miễn cưỡng diễn nốt giúp ngươi.
Ta cười cong mắt, nhưng lại trầm giọng nói:
"Đế hậu tình thâm, Bệ hạ không tiếc thân mình, cứu Hoàng hậu trở về."
"Nếu Bệ hạ hôm nay chẳng may băng hà——"
Tiêu Lẫm không thể cứ thế mà c.h.ế.t được.
Ta vẫn chưa chơi đủ đâu.
Các thị vệ đang sững sờ bỗng phản ứng lại.
Xông lên cứu giá.
Những thích khách này làm gì có gan làm Tiêu Lẫm bị thương.
Lũ lượt tản ra như chim như thú.
Hoàng hậu chẳng phải được cứu rồi sao?
Hoàng thượng chẳng phải chưa c.h.ế.t sao?
Vậy thì, tại sao nhất định phải hy sinh ta?
Ta vỗ tay, cười ha hả.
"Đế hậu tình thâm, quả nhiên là đế hậu tình thâm a!"
Vân Ương đột nhiên nắm lấy cổ tay ta.
Ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
"Ngươi đã làm gì?!"
"Hửm?" Ta vô tội chớp chớp mắt, "Ngươi nói gì?"
Hắn hồ nghi đánh giá ta từ trên xuống dưới.
Nhưng không tìm thấy gì cả.
Ta mỉm cười hất tay hắn ra.
"Vân Ương, ngươi lại làm ta đau rồi."
13
Hoàng hậu bị kinh hãi, sinh ra một đứa bé c.h.ế.t lưu.
Nghiệp chướng do nàng ta gây ra, cuối cùng cũng báo ứng lên chính mình.
Tiêu Lẫm nổi giận lôi đình, không rảnh để ý đến sự khác thường trong cơ thể mình.
Ra lệnh bắt giữ thích khách hôm đó, dùng hình tra khảo.
Kẻ chủ mưu đứng sau rất nhanh lộ diện.
—— Hoàng hậu.
Hoàng hậu khóc lóc biện hộ.
"Thần thiếp chỉ là thấy Quý phi ngang ngược, muốn trừng phạt nàng ta một chút thôi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/con-roi-quy-phi/chuong-6.html.]
"Là Quý phi nhiều lần đắc tội thần thiếp trước!"
"Giờ lại vì Quý phi mà mất đi đứa con, càng thêm đau lòng..."
Bản lĩnh đảo ngược trắng đen của nàng ta, thật khiến ta kinh ngạc.
Mà oái oăm thay Tiêu Lẫm lại yêu nàng ta tha thiết.
Hắn quay sang ta, thở dài thườn thượt.
"Quý phi, là trẫm quá dung túng ngươi rồi."
Màn tình chàng ý thiếp giữa đôi gian phu d..âm phụ này.
Đến cuối cùng, lại đổ hết lên đầu ta.
Tiêu Lẫm không cần Vân Ương điều dưỡng thân thể cho ta nữa.
Hắn ra lệnh cho Vân Ương hạ cổ lên người ta.
Tốt nhất là loại cổ có thể gặm nhấm ta thành một cái xác rỗng, sau đó toàn tâm toàn ý yêu hắn.
Vân Ương, tên khốn kiếp này.
Vậy mà lại cười đồng ý.
"Thần nhất định sẽ dốc hết sức lực, điều giáo Quý phi nương nương cho Bệ hạ."
Hắn quay người lại, cong môi cười với ta.
Răng nanh nhọn hoắt, tăng thêm vài phần ngây thơ cho khuôn mặt diễm lệ kia.
"Mời, nương nương."
Ta không khỏi thở dài nghĩ thầm——
Tên tiểu tử xảo quyệt này, quá biết cách dùng sắc đẹp để đối phó với ta.
Ta cũng thật là...
Càng ngày càng thích hắn rồi.
14
Ta bị giam lỏng ở Dao Hoa cung.
Vụ ám sát do Hoàng hậu tự biên tự diễn này, cuối cùng cũng phải cho mọi người một lời giải thích.
Ta chính là lời giải thích đó.
Trước khi rời đi, Tiêu Lẫm còn giả vờ giả vịt.
"Trì Trì, ngươi bị bệnh rồi."
"Nghe lời Đại tế ti cho tốt."
"Chờ bệnh của ngươi khỏi, trẫm sẽ đối xử với ngươi như trước."
Hắn luôn thích nói những lời vô nghĩa này.
Ta lại cảm thấy, ban đầu yêu hắn, mới là mắc bệnh.
Ta chán ghét ngáp một cái.
Rút tay ra khỏi lòng bàn tay hắn.
"Bệ hạ, nói xong chưa?"
Sắc mặt Tiêu Lẫm cứng đờ.
Hắn lúng túng nhìn Vân Ương đang đứng sau ta.
Vân Ương hiểu ý gật đầu.
"Bệ hạ, nương nương chỉ là bị bệnh thôi."
"Thần sẽ luyện ra cổ dược có thể chữa khỏi bệnh cho nương nương."
Cánh cửa cung Dao Hoa đóng sầm lại.
Bóng tối từng chút một phủ lên đôi mày thanh tú của thiếu niên.
Hắn quay người lại, cười rạng rỡ.
"Tiểu Mộc Ngẫu, từ hôm nay trở đi, sẽ không còn ai đến quấy rầy chúng ta nữa."
Vân Ương vẫn nghi ngờ hôm đó là ta giở trò.
Nhưng vì không tìm được bằng chứng, nên chỉ đành nhiều lần thăm dò.
Đều bị ta chặn lại hoàn hảo.