Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

CÔNG CHÚA KIÊU NGẠO - CHƯƠNG 1

Cập nhật lúc: 2024-10-22 16:03:34
Lượt xem: 3,054

1

Trước khi Tống Diễm trở về, hoàng huynh đã nhiều lần dặn dò ta, gần đây phải biết kiềm chế một chút, Tống gia vừa lập chiến công, lúc này mà ta làm loạn thì huynh ấy không tiện ra mặt bênh vực ta nữa đâu.

Ta vỗ n.g.ự.c cam đoan sẽ hiền lương thục đức, không gây chuyện.

Ngày Tống Diễm khải hoàn trở về, ta hiền thục dẫn theo một đám thiếp thất đứng ở cửa nghênh đón hắn, rồi liền thấy, đi cùng hắn, còn có một cô nương xa lạ.

Cô nương kia ăn mặc kỳ quái, từ trên xe ngựa của Tống Diễm bước xuống, nhìn lướt qua chúng ta, lộ ra vẻ mặt "cũng chỉ có vậy", lẩm bẩm: "Xem ra tiểu thư khuê các thời cổ đại cũng chỉ có hai mắt một miệng..."

Cho đến khi nhìn thấy ta, nàng ta khựng lại một chút, có chút gượng gạo bổ sung: "Đẹp thì có đẹp, nhưng không có linh hồn."

Tống cẩu nhìn nàng ta đầy ắp ý cười dịu dàng: "Các nàng ấy đương nhiên không có nàng hoạt bát linh động bằng nàng được."

Tiếng lẩm bẩm của nàng ta quá lớn,  một đám người chúng ta nghe rõ mồn một.

Một quý thiếp phía sau ta rất tức giận: "To gan! Gặp thiếu phu nhân còn không hành lễ?"

Một đám người nhìn chằm chằm nàng ta, cô nương kia không vui, gào lên "Người người sinh ra đều bình đẳng", không tình nguyện, lề mà lề mề.

Tống Diễm hiển nhiên rất thưởng thức sự thẳng thắn của nàng ta, cảm thấy nàng ta khác biệt như vậy, còn lên tiếng bênh vực: "Vô Song nàng ấy không giống các ngươi, đừng ép nàng tuân thủ mấy cái lễ nghi rườm rà đó."

Lâu rồi không gặp, vừa gặp mặt, câu đầu tiên hắn nói với ta, lại là bênh vực nữ nhân khác.

Ta cụp mắt, giơ tay ngăn cản đám thiếp thất phía sau đang dần trở nên kích động, giọng điệu ôn hòa: "Thôi, lần đầu gặp mặt thì không cần câu nệ những thứ đó."

Ngày vui khải hoàn, ta không muốn vì mấy chuyện này mà xảy ra xung đột.

Vừa mới ở chỗ hoàng huynh khoe khoang, xảy ra xung đột thì không tiện vào cung mách lẻo.

Trên đường trở về, gió lạnh thổi qua hành lang, ta khẽ hắt hơi một cái, nhớ tới cô nương bên cạnh ăn mặc mỏng manh, đang định cởi áo choàng cho nàng ta, kết quả Tống Diễm lại hiếm khi ân cần, khoác áo choàng của mình lên người nàng ta.

Động tác của ta dừng lại một chút, ngượng ngùng buông tay xuống.

Hơi buồn phiền, vậy phải thể hiện sự hiền lương ôn nhu của ta như thế nào đây?

Hắn cứ đi phía trước, bên cạnh là cô nương kia, lại bỏ mặc ta - chính thất phu nhân ở phía sau, ta bước nhanh đuổi kịp bọn họ, ôn nhu thân thiện hỏi: "Không biết cô nương nhà ở đâu?"

Tống Diễm không để ý đến ta, chỉ lo chỉnh lại cổ áo cho cô nương kia.

Ta mặt mày lúng túng.

Hộ vệ của hắn nhỏ giọng trả lời thay: "Tô cô nương là cô nhi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cong-chua-kieu-ngao/chuong-1.html.]

Cô nhi à, vậy cũng không thể cho thân phận quá cao.

Ta hiền thục chu đáo chủ động đề nghị: "Hay là, nạp Tô cô nương làm quý thiếp đi? Sính lễ ta sẽ chuẩn bị thay nàng ấy." Chủ mẫu rộng lượng chu đáo như ta đây, nàng ta cũng nên hài lòng chứ?

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ta nói với giọng điệu chán nản, vô thức chua xót.

Tại sao tên chó c.h.ế.t này có thể có nhiều mỹ nhân làm thiếp như vậy, mà ta lại bị hoàng huynh đè nén, một nam sủng cũng không kiếm được, thật chua xót.

Ai ngờ Tống Diễm đột nhiên dừng lại, có lẽ cho rằng ta buồn bã là vì ghen tuông, sắc mặt hơi mất kiên nhẫn: "Triệu Kính Ngọc, chuyện của nàng ấy không cần ngươi quản."

Cô nương kia cũng nghe thấy lời đề nghị của ta, không hề vui mừng, cũng không hề cảm kích, ngược lại rất khinh thường: "Cô nương đàng hoàng ai lại muốn làm thiếp cho người khác chứ?"

Một câu nói khiến mặt mũi đám thiếp thất phía sau ta đều đen lại.

Nàng ta mặc kệ sắc mặt của người khác, kéo cánh tay phu quân của ta làm nũng: "Tống lang, ta đã nói rồi, ta - Tô Vô Song tuyệt đối không cùng người khác hầu hạ một phu quân, ta chỉ chấp nhận một đời một kiếp một đôi người."

Nói cái gì vậy?

Một đời một kiếp một đôi người?

Có điều kiện ai mà ngu ngốc đi làm cái trò "một đời một kiếp một đôi người" chứ, không nuôi trăm tám mươi nam sủng thì thật có lỗi với kiếp này mình được đầu thai.

Ta kinh ngạc nhìn nàng ta, còn chưa kịp nói gì, Tống Diễm sợ ta trách móc nàng ta, liền vội vàng che chở: "Triệu Kính Ngọc, nàng ấy là cô nhi, không nơi nương tựa, lại ngây thơ đơn thuần không giống ngươi... Ngươi đừng làm khó nàng ấy, nhường nàng ấy một chút."

Ta đứng ngây người tại chỗ.

Im lặng hồi lâu.

Một cước đạp hắn xuống mương nước hôi thối.

Không giả vờ nữa, trợn trắng mắt, khinh thường và kiêu ngạo: "Ngươi mới cùng chó sinh ra bình đẳng! Hai người các ngươi một đời một kiếp một đôi chó đi!"

Trời đất chứng giám, ta thực sự đã cố gắng kiềm chế rồi.

Hiền lương thục đức chưa được một khắc, mệt c.h.ế.t ta rồi.

Tên chó c.h.ế.t kia vùng vẫy dưới nước, ta quay đầu nhìn nữ xuyên không bên cạnh:

"Ngươi cũng đừng đứng đấy. Không phải muốn một đời một kiếp một đôi người sao? Tự mình nhảy xuống cùng tên chó c.h.ế.t này đồng cam cộng khổ đi."

 

Loading...