CÔNG CHÚA KIÊU NGẠO - CHƯƠNG 2
Cập nhật lúc: 2024-10-22 16:04:14
Lượt xem: 4,774
2
Nữ xuyên không ngây người, vẻ mặt đầy nghi hoặc.
Dù sao vừa rồi ta đã thể hiện quá hiền lương thục đức, rộng lượng chu đáo, ôn nhu nhỏ nhẹ... Tóm lại là rất dễ bắt nạt, rất biết nhẫn nhịn.
Nhưng trên thực tế, mấy cái đức tính truyền thống của tiểu thư khuê các này, ta một chữ cũng không dính dáng.
Là muội muội ruột duy nhất của hoàng đế, công chúa duy nhất của vương triều Đại Lương, ta không kiêu ngạo thì ai kiêu ngạo? Ta không hống hách thì ai hống hách?
Ta cười khẩy: "Thứ đồ không biết sống chết, trước mặt bản công chúa mà dám hô hào bình đẳng.
"Người người sinh ra đều bình đẳng, sao ngươi không đi bình đẳng với đám ăn mày ngoài đường? Sao ngươi không đi cùng lão nông ngoài ruộng một đời một kiếp một đôi người? Lão nông ngoài ruộng không cưới nổi vợ hai, tuyệt đối sẽ không để ngươi hai nữ hầu hạ một chồng."
Nàng ta cứng họng, nghe thấy xưng hô của ta thì mặt mày trắng bệch.
Ước chừng Tống Diễm không nói cho nàng ta biết, ta ngoài là con dâu Tống gia, còn là công chúa tôn quý của vương triều.
Nữ xuyên không lề mà lề mề không chịu nhảy, ta một cước đá nàng ta xuống mương nước hôi thối.
Ngắm nhìn đôi cẩu nam nữ vùng vẫy trong nước bẩn, ta mỉm cười nhắc nhở: "Cẩn thận nhé, ao sen mới được dọn sạch, bên trong nhiều rắn nước, đỉa, cua lắm đấy."
Vừa dứt lời, nữ xuyên không liền hét lên thất thanh, sắc mặt trắng bệch, giãy giụa kịch liệt, người không biết còn tưởng nàng ta sắp c.h.ế.t đuối, ta nhíu mày, cười nhạo không chút thương tiếc: "Đừng kêu nữa, nước này chỉ đến eo thôi, ngươi giãy giụa như vậy không c.h.ế.t đuối được đâu, ngươi có thể thử nằm xuống rồi vùng vẫy xem."
Nữ xuyên không cứng đờ tại chỗ.
Tống Diễm đã bò lên bờ, bực tức giật bỏ củ sen trên đầu, nổi giận đùng đùng: "Triệu Kính Ngọc! Ngươi đã nhổ hết hoa sen ta trồng?"
"Đúng vậy." Ta thẳng thắn thừa nhận, "Cái ao nước hôi thối này, mới dọn xong, còn tươi mới, thích không? Có người đi biên ải không muốn về, hoa sen này chẳng ai thưởng thức, chi bằng lấp đi trồng thứ ta thích xem."
Người đối diện đen nhẻm đi tới, người đầy bùn đất, thật sự là quá bẩn thỉu. Ta ngoài miệng thì vênh váo, đương nhiên, nhưng chân lại lộ rõ vẻ ghét bỏ, sợ hãi liên tục lùi về phía sau, núp sau lưng đám mỹ nhân.
Nhưng chân lại đau nhói.
Hỏng rồi, vừa rồi đá người bị trật chân rồi.
Đau đến mức nước mắt ta lưng tròng, đám mỹ nhân thấy vậy, lập tức vây quanh hỏi han ân cần: "Điện hạ, người làm sao vậy?"
Đúng lúc này cha, mẹ, anh trai, chị dâu của Tống Diễm trở về, thấy cảnh tượng này, cả đám người sững sờ một lúc, lão tướng quân quát lớn:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cong-chua-kieu-ngao/chuong-2.html.]
"Tống Diễm! Ngươi lại bắt nạt điện hạ?"
3
Tối hôm đó, Tống cẩu bị đè xuống từ đường đánh mấy chục gậy, nữ xuyên không ngâm mình trong ao nước hôi thối cả đêm.
Ta được đám thầy thuốc vây quanh chữa trị mắt cá chân bị trật, đám mỹ nhân thiếp thất vây quanh hỏi han ân cần, mẹ chồng và chị dâu mang đến cho ta một đống thuốc bổ, lão tướng quân lầm bầm cam đoan với ta: "Lần sau hắn dám chọc ngươi khóc, lão phu sẽ đánh gãy chân hắn."
Tống Diễm vừa bị đánh xong, vừa vặn được khiêng vào cửa, nằm co ro một mình ở góc tường, chỉ có một đệ tử đang bôi thuốc cho hắn, thật thảm hại.
Ta không phúc hậu mà cười.
Vừa vặn bị hắn nhìn thấy, ánh mắt hai ta chạm nhau, tia lửa điện xẹt, kiểu kẻ thù gặp mặt hết sức đỏ mắt.
Một lúc lâu sau, hắn hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi.
Hắn ghét ta, cho nên ta cũng ghét hắn. Hai ta nhìn nhau ngứa mắt đã nhiều năm rồi.
Năm đó thành thân, đêm tân hôn hắn bỏ ta chạy đến thanh lâu uống rượu mua vui cho hoa khôi, bị bắt về ăn một trận đòn, sau đó một tháng trời ngủ ở thư phòng không chịu đến tân phòng, lại bị ăn một trận đòn, tiếp đó hắn mặt dày mày dạn lăn vào quân đội Tống gia cùng cha hắn xuất chinh.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Xuất chinh một chuyến, ăn không ngồi rồi, chẳng có chút chiến công nào, còn mang về một cô nhi không biết trời cao đất dày.
Được rồi, đây, lại bị ăn một trận đòn.
Ngày nào cũng bị đánh, dạy mãi không sửa được.
Nếu không phải nể mặt cha và anh trai hắn lập được nhiều chiến công hiển hách, thì tro cốt của tên này đã bị rải xuống sông hộ thành rồi.
"Nếu không phải hắn là người đẹp trai nhất kinh thành, ta đã g.i.ế.c c.h.ế.t tên ăn hại này rồi!" Ta dậm chân hung dữ nói với hoàng huynh.
Hoàng huynh không hề bị vẻ hung dữ của ta dọa sợ, ngược lại còn cười, gương mặt gầy gò lộ rõ xương, khẳng định: "Muội sẽ không. Hắn là con trai út của Tống gia, muội sẽ không làm lạnh lòng các lão thần Tống gia."
Cười quá mạnh, huynh ấy che miệng ho khan, ta vội vàng đau lòng vỗ lưng cho huynh ấy, tiếng ho này nghe mà lòng ta bồn chồn.
Hoàng huynh bảo ta làm bộ làm tịch, ít nhất cũng phải đưa chút thuốc cho Tống Diễm, ta không chút do dự gật đầu ngay, ngoan ngoãn vô cùng, cả người đầy phản nghịch đều dịu xuống, sợ huynh ấy kích động lại ho khan.