Công chúa Tấn Dương - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-07-09 16:35:15
Lượt xem: 919
Ta nhìn con đường bằng phẳng dưới chân, Lưu Miễn như hiểu ý, vội đáp:
"Ban đầu trên đường có tuyết, nhưng người qua lại nhiều, đã dẫm chặt thành lớp băng trơn. Ta nghĩ rằng trong số những người đến nhận lương thực cứu trợ chắc chắn có người già, phụ nữ và trẻ em, nên đã sớm cho người của nha môn dùng xẻng dọn sạch."
Ta gật đầu, cuối cùng nở một nụ cười tạm coi là thiện cảm:
"Ngươi thật chu đáo."
Đi thêm một đoạn, chúng ta gặp trạm phát cháo đầu tiên.
Dân chúng xếp hàng dài trước trạm phát cháo bốc hơi trắng xóa, đứng đầu là một đôi mẹ con, vừa nhận được hai bát cháo trắng đậm đà thơm ngon từ tay người phát cháo.
Thấy một đoàn người đông đúc đến, người phụ nữ hoảng hốt, vội đưa bát cháo chưa kịp uống cho con trai, rồi chạy lên trước quỳ xuống, cung kính hành lễ.
"Tham kiến phủ đài đại nhân, tham kiến công chúa! Đa tạ ân đức của quý nhân, nhờ đó chúng tôi, những người dân nghèo khổ mới được cứu giúp trong trận tuyết này!"
Người phụ nữ có gương mặt thanh tú, chỉ là áo quần trên người hơi bẩn, khiến cho dáng vẻ trông có phần nghèo khó.
Ta mở miệng định hỏi gì đó, nhưng Lưu Miễn đã xua tay cho người phụ nữ cùng con trai rời đi.
Ta nhíu mày không nói gì, Lưu Miễn lại tỏ ra rất vui vẻ:
"Công chúa tận mắt thấy, có thể tin rồi chứ? Ta tuy ngu ngốc, nhưng làm việc theo quy định vẫn biết, bản kế hoạch của công chúa viết rất tốt, nha môn thực hiện đúng theo vậy, hiện nay cũng coi như tạm an định được dân chúng, chỉ đợi đến khi tuyết tan, dân chúng khôi phục sinh kế, sẽ làm một cái ô vạn dân dâng lên kinh thành, để hoàng thượng khen thưởng công chúa!"
19.
Ta được dẫn đến dinh quan, Lưu Miễn gọi vợ và con gái ra để họ tiếp đãi tôi chu đáo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cong-chua-tan-duong/chuong-11.html.]
Phu nhân của Lưu Miễn là một quận chúa trong hoàng tộc, theo thứ bậc ta gọi một tiếng "cô mẫu".
Bà ấy cười mỉm, tiến lên muốn đỡ tay ta.
Ta né sang bên:
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
"Bổn cung từ trước đến nay không thích người lạ ở gần, xin cô mẫu thông cảm, ở đây có Trưởng Sử hầu hạ là được rồi."
Bà ấy "ồ" một tiếng, không để ý lắm, liền cười nói trong phủ còn có một nhà giữ ấm, trong đó không biết có bao nhiêu hoa lạ thường ngày không thấy được.
Bà dẫn ta đi xem nhà hoa, không xa không gần mà giới thiệu.
Nhưng ta làm sao có tâm trí nào ngắm hoa, chỉ quay sang nói nhỏ với Trưởng Sử:
"Chuyện ở đây e rằng không đơn giản như vậy, lương thực cứu trợ của triều đình có lẽ chưa từng đến Tô Hàng."
Trưởng Sử kinh ngạc, ngỡ ngàng hỏi: "Ý của điện hạ là..."
Ta bình tĩnh phân tích:
"Tô Hàng mấy ngày nay tuyết rơi liên tục, sớm khiến Thái Hồ ngưng trệ, cảng đóng băng, vì vậy lương thực cứu trợ của triều đình từ đầu đã đi bằng đường bộ, nhưng Lưu Miễn lại nói là dỡ hàng ở Thái Hồ."
"Vậy những trạm phát cháo và dân chúng..."
Ta lại cười lạnh: "Người phụ nữ đó gương mặt sáng láng, khi thấy ta và Lưu Miễn liền gọi thẳng công chúa, phủ đài, không giống như dân chúng nghèo khổ không biết gì."
"Tóm lại," ta thản nhiên nói, "ngươi dẫn người, mấy ngày tới hãy đi thăm dò khắp nơi... Ngoài ra, buổi tối lặng lẽ gọi Nội Phủ Điển Quân vào trướng, ta có việc khác dặn dò hắn."