Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Công chúa Tấn Dương - Chương 12

Cập nhật lúc: 2024-07-09 16:37:46
Lượt xem: 1,676

20.

 

Đến tối, Lưu Miễn mở một tiệc lớn, nói là để đón tiếp và tẩy trần cho chúng ta.

 

Ông ta dẫn mọi người vào chính sảnh trong phủ, mời ta ngồi ở vị trí cao nhất, rồi vỗ tay, một nhóm nữ tỳ trong trang phục lộng lẫy lần lượt tiến vào.

 

Chẳng bao lâu, trước mặt ta đã bày đầy những món ăn ngon lành.

 

Ta lo nghĩ trong lòng, chậm chạp không động đũa.

 

Lúc này, một người hầu vội vàng bước vào, ghé tai nói gì đó với Lưu Miễn.

 

Ta từng học võ, thính lực không tồi, dễ dàng nghe thấy người hầu nói: 

 

"Đại nhân, thức ăn bên này có cần mang một phần đến Lâm Tiên Các không?"

 

Lưu Miễn nhướn mày, thấp giọng mắng: "Đồ ngu, việc này còn phải hỏi ta? Bên này có thức ăn, bên kia sao có thể không gửi?"

 

Người hầu vội vàng đáp ứng, lui ra.

 

Ta thu hồi ánh mắt, giả vờ như không biết gì.

 

Lưu Miễn thấy ta ăn uống không ngon miệng, tưởng ta chê thức ăn thô thiển, lại nói: 

 

"Điện hạ đã quen ăn món ngon trong cung, sợ là không quen dùng rau dại ở chỗ chúng ta. Thôi thì, ta còn có thứ này muốn dâng lên công chúa, ngài nhìn cái này chắc sẽ thấy ngon miệng hơn, ăn nhiều hơn một chút."

 

Ông vỗ tay, lập tức có vài chàng trai cao ráo, tuấn tú bước vào sảnh.

 

Người dẫn đầu da trắng môi đỏ, mặt mũi sáng láng như trăng mới mọc.

 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

Trên người hắn ta đeo một thanh kiếm mềm, vừa vào sảnh đã cung kính hành lễ.

 

"Tham kiến các vị quý nhân, tiểu nhân là Lạc Phường Hứa Dung Nguyệt, xin múa kiếm một khúc giúp vui."

 

Ta nhíu mày, ánh mắt quét qua eo hắn ta, bao nhiêu phỏng đoán hiện lên trong đầu, không tự chủ được mà đặt tay lên thanh đoản kiếm giấu trong tay áo.

 

May mắn là mọi chuyện diễn ra hòa hợp hơn ta tưởng, không có cảnh sát thủ sáo rỗng.

 

Hắn ta nói múa kiếm, thực sự chỉ là múa kiếm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cong-chua-tan-duong/chuong-12.html.]

 

Một khúc múa xong, liền ngoan ngoãn đứng sang một bên.

 

Lưu Miễn cười tươi: "Vị Hứa lang này là nhân vật nổi tiếng ở Tô Hàng, hôm nay ta dâng ngài ấy cho công chúa, ngài hãy mang theo ngài ấy trong những ngày ở Tô Hàng, nếu vừa ý thì mang về kinh thành, xin công chúa vui lòng nhận cho."

 

Ta chưa kịp nói gì, trong sảnh đã vang lên tiếng chén vỡ đột ngột.

 

Mọi người nhìn theo, phát hiện đó là Hoắc Dao.

 

Hắn ta bóp vỡ chén rượu, tay chảy m.á.u ròng ròng, ánh mắt lạnh lẽo không ngừng nhìn ta.

 

Không chớp mắt lấy một lần, như thể sợ ta sẽ nói gì trái ý hắn.

 

Ta lại nhìn về phía Lưu Miễn, thấy ông ta cũng không ngừng nhìn ta, như sợ ata không chấp nhận.

 

Ta mỉm cười: "Vì đây là tấm lòng của đại nhân, bổn cung cung kính không bằng tuân lệnh, nhận lấy vậy."

 

21.

 

Đêm đã khuya, ta đưa Hứa Dung Nguyệt trở về phòng. Hắn ta còn trẻ, làm việc đều có chút lúng túng, chỉ đứng nguyên tại chỗ, ngơ ngác gọi "Điện hạ". 

 

Ta mỉm cười thổi tắt ngọn nến mờ, gọi hắn ta lại gần. 

 

Hắn ta ngượng ngùng ngồi xuống góc giường, ta nhích lại gần hắn ta. 

 

Hơi thở ấm áp phả lên cổ, hắn ta khẽ thở dốc. Chính lúc này, ta dùng chuôi d.a.o đập gáy khiến hắn ta ngất xỉu. 

 

Nhìn hắn ta ngã xuống giường, ta thở dài, quay người bước ra ngoài. 

 

Đúng như ta đoán, Hứa Dung Nguyệt dù biết múa kiếm nhưng võ công không thông thạo, nếu không cũng không bị ta ch.ém ngất chỉ bằng một nhát dao. Người này chỉ có gương mặt dễ nhìn, e rằng chỉ dùng để làm rối loạn tâm trí ta, không có tác dụng giám sát gì khác. 

 

Điều này làm nhiều hành động tiếp theo của ta trở nên thuận lợi hơn. Ta bước ra ngoài, định đi đến phòng khác thay một bộ quần áo tiện lợi để ra ngoài. Không ngờ vừa ra cửa, từ trong bóng tối bỗng nhiên có một người lao ra. 

 

Người đó nắm chặt cổ tay ta, kéo vào dưới mái hiên. 

 

"Điện hạ..." Hoắc Dao người nồng nặc mùi rượu, giọng nói đau khổ: "Chúng ta là thanh mai trúc mã, tình cảm tốt như vậy, sao nàng lại cho tên tiểu bạch kiểm đó vào phòng nàng?" 

 

Ta ngửi thấy mùi rượu khó chịu trên người hắn, giận dữ tát mạnh một cái vào mặt khiến hắn lảo đảo. 

 

"Hoắc Dao, ngươi là thứ gì, dám đến chất vấn ta? Thanh mai trúc mã sao? Thứ thanh mai trúc mã chó má gì! Khi ngươi đem Giang Chi Vân về, quỳ trong tuyết cầu hôn với nàng, sao không nói bản cung và ngươi cùng nhau lớn lên đi?" 

Loading...