Công chúa Tấn Dương - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-07-09 16:39:33
Lượt xem: 1,839
Ta quét ánh mắt qua các quan viên còn lại:
"Vương gia tham lam quyền lực, không phải là quân chủ sáng suốt, trong số các người ai không biết hành vi của phủ đài, ai muốn quay đầu lại, ai còn lương tâm, hiện tại dẫn đường cho ta đi lấy lương thực cứu trợ, ta có thể tấu lên hoàng thượng, tha thứ tội lỗi của các người!"
Nói xong, cả sân lặng ngắt.
Qua một lúc lâu, đồng tri và thông phán cùng bước ra: "Nguyện ý phục vụ điện hạ."
Lưu Miễn nghiến răng, thấp giọng chửi: "Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ!"
Nói xong, cũng kéo tà áo, lên ngựa cùng đi với chúng ta.
24.
Một đoàn người ngựa đi qua con đường rộng lớn, cuối cùng cũng đến được kho lương.
Khi ta chuẩn bị gọi người lên mở cửa, một giọng nói quen thuộc vang lên.
"Khoan đã!"
Lại là Hoắc Dao.
Hắn ta dẫn binh lính từ phủ châu đến, chặn đường ta lại.
"Công chúa điện hạ đừng động, nếu không đừng trách Hoắc Dao vô lễ."
Binh lính phủ công chúa bao quanh ta, ta hơi nhướn mày, yêu cầu cận vệ mang đến cây cung nỏ mà ta thường sử dụng.
"Ngươi quả thật đã sớm đầu quân cho Tần Quảng."
Hoắc Dao sắc mặt hơi trầm, tránh né ánh mắt của ta.
"Điện hạ, thấy rõ hoàng thượng sức khỏe ngày một kém đi, thái tử còn nhỏ tuổi, chỉ có vương gia mới có thể gánh vác trọng trách lớn, Hoắc Dao đầu quân cho vương gia toàn là vì Hoắc gia, vì điện hạ!"
"Vì ta sao?"
"Đúng, điện hạ nghĩ đến tình nghĩa huynh muội với cố thái tử, không tiếc đối đầu với vương gia vì thái tử. Đến lúc vương gia lên ngôi, làm sao điện hạ có thể sống tốt được?
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Hoắc Dao đầu quân cho vương gia chỉ cầu lập chút công lao, sau này bảo toàn tính mạng cho điện hạ..."
Vì thái tử? Vương gia lên ngôi?
Ta cười khẩy, giương cung nỏ, nhắm thẳng vào Hoắc Dao.
"Vậy hãy để ta xem, vương gia mà ngươi đầu quân có thực sự có thể lên ngôi không."
Hoắc Dao thấy ta định b.ắ.n tên, đồng tử co rút đột ngột:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cong-chua-tan-duong/chuong-14.html.]
"Điện hạ muốn làm gì? Dù ngươi may mắn làm bị thương ta, những vệ binh của phủ công chúa làm sao đối đầu được với binh lính của phủ châu?"
Thật sao?
Ta nhếch mép cười, kéo cung, buông tay, mũi tên cắm thẳng vào cánh tay phải của Hoắc Dao.
"Keng" một tiếng, cây giáo dài của hắn ta rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, binh lính nội phủ của phủ công chúa trong đoàn người của Hoắc Dao lên tiếng:
"Binh lính nội phủ của phủ công chúa phụng mệnh, không làm nhục nhiệm vụ của công chúa, đã thuyết phục được binh lính Tô Hàng, sẵn sàng nghe lệnh công chúa."
Vừa dứt lời, đầu mũi giáo của binh lính lập tức chuyển hướng, bao vây Hoắc Dao.
Hoắc Dao ôm cánh tay đầy máu, trong mắt tràn đầy sự không tin được.
Lâu sau, hắn ta lại nhếch miệng cười thành tiếng:
"Điện hạ thực sự nghĩ rằng, bố trí của vương gia chỉ có như thế này thôi sao?"
Lời lẽ khiêu khích đấy.
Ta lại nhặt một mũi tên, kéo cung b.ắ.n tiếp, làm bị thương luôn cả cánh tay trái của hắn.
Hoắc Dao mặt mày tái nhợt, sức lực cạn kiệt ngã gục xuống đất, ánh mắt vẫn cứng đầu nhìn về phía xa, không biết đang chờ đợi điều gì.
Có một tướng giữ thành từ xa chạy tới, mồ hôi đầm đìa, trong mắt đầy lo lắng.
Hắn ta quỳ sụp xuống, mũ giáp lộn xộn, run giọng báo cáo:
"Điện hạ không hay rồi, binh lính đóng ngoài thành đã phản loạn!"
25.
Nghe thấy vậy, ta liền quay ngoắt lại, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào Hoắc Dao đang nằm trên đất.
Chỉ thấy nét mặt căng thẳng của hắn đột nhiên thả lỏng, như thể trút được gánh nặng.
Ta giận dữ, rút kiếm dài bước nhanh đến bên, lại đ.â.m một nhát vào vai hắn.
"Hoắc Dao, ngươi và Tần Quảng là lũ cầm thú! Vì đoạt quyền mà dám kích động phản loạn, các ngươi còn có chút lương tâm nào không?"
Những binh lính này đã đóng quân ở ngoài thành hàng chục dặm trong nhiều năm, bình thường huấn luyện bài bản, chuyên dùng khi có chiến tranh, binh lính trong thành hoàn toàn không phải đối thủ của họ.
Hiện nay, Tô Hàng đang gặp trận tuyết lớn, lương thực ngày càng cạn kiệt, chính bản thân họ và gia quyến trong thành đều bị ảnh hưởng.
Tâm trạng của những người này vốn đã căng thẳng, sao có thể chịu nổi sự xúi giục của Tần Quảng?