Công chúa Tấn Dương - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-07-09 16:38:38
Lượt xem: 2,489
Hoắc Dao mấp máy môi, vội vàng giải thích: "Điện hạ, chuyện này có ẩn tình khác, ta..."
Nói đến đây, hắn dừng lại, không chịu nói tiếp. Ta nhìn hắn đầy mỉa mai:
"Hoắc tiểu tướng quân còn có ẩn tình gì muốn nói? Nếu không có gì khác thì đừng kéo bản cung, Hứa lang còn đang chờ bản cung trong phòng."
Hoắc Dao vẻ mặt đau khổ, dù ánh đèn hành lang mờ nhạt cũng có thể thấy rõ đau đớn hiện lên trong mắt hắn.
"Điện hạ, không phải vậy, bây giờ chưa phải lúc, nàng chờ ta thêm chút nữa, một ngày nào đó ta sẽ nói rõ với nàng..."
Hắn càng nói càng kiên định, cả người tỏa ra ánh sáng kỳ lạ, như thể ta thực sự se chấp nhận lời hối lỗi nhạt nhẽo này của hắn.
Ta cau mày nhìn hắn, chỉ cảm thấy hắn siết chặt cổ tay ta, rồi quay người bỏ đi.
Hoắc Dao đột ngột phát điên khiến ta hơi hoảng sợ.
23.
Ta đứng nguyên tại chỗ một lúc lâu, xác nhận Hoắc Dao đã đi, không còn ai tiếp tục theo dõi nữa, mới thay đồ thường và trèo tường ra ngoài.
Ta không tin Lưu Miễn thực sự toàn tâm cứu trợ dân chúng. Những người gọi là dân đó rất có thể là do người của hắn giả trang.
Nếu thật sự là một công chúa được nuông chiều, có lẽ ta sẽ bị hắn lừa gạt.
Nhưng ta đã từng chu du học tập khắp bốn phương, biết rõ dân chúng thực sự và nỗi đau thực sự như thế nào.
Trăng lạnh rơi trên nền gạch xanh, như phủ một lớp sương trắng. Ta tránh các đại lộ trong thành, cố ý tìm đến những nơi hẻo lánh.
Công phu không phụ lòng người, sau nhiều lần tìm kiếm không thành công, cuối cùng ta cũng thấy một người phụ nữ gầy gò đang định tự tử trong một ngôi miếu hoang tàn.
Ta giật mình, vội chạy tới cứu bà, không kìm được giọng nghiêm nghị: "Bà đang làm gì vậy? Mạng người quý giá, sao bà lại khinh rẻ bản thân như vậy?"
Người phụ nữ sững sờ, nước mắt rơi lã chã. Bà nhìn cách ăn mặc của ta, tưởng là hiệp khách, liền nói đầy chua chát:
"Nữ hiệp rong ruổi giang hồ, tự tại khoái ý, đương nhiên không biết khổ cực của bọn dân nghèo chúng ta. Tô Hàng gặp thảm họa tuyết lớn như vậy, lương thực trong nhà ngày càng cạn, e rằng không qua nổi vài ngày nữa.
Ta đã sống đến từng này tuổi, không còn gì lưu luyến, chi bằng ch.ết đi, còn có thể để lại nửa ngày lương thực cho nữ nhi ăn, nó còn nhỏ, không thể để ch.ết đói được."
Người phụ nữ thật thà, hai má đỏ bừng vì lạnh, nước mắt cũng thành băng.
Ta đau lòng, lấy từ trong áo ra nửa túi bánh còn lại từ dạ yến, đưa vào tay bà.
"Xin bà hãy cố gắng vượt qua, lương thực cứu trợ của triều đình đang trên đường tới, không quá ba ngày nữa sẽ đến Tô Hàng."
Người phụ nữ mơ hồ: "Thật sao? Triều đình thực sự còn nhớ đến chúng ta ư? Lương thực sẽ không bị Lưu Phủ Đài chiếm đoạt chứ?"
Ta nghiến răng, căm hận nói:
"Tuyệt đối không, ta lấy mạng mình đảm bảo với các người."
23.
Ngày hôm sau trời lạnh nhưng có nắng, ta cũng dậy rất sớm.
Người từ phủ công chúa đến gặp ta trước tiên, kể rõ ràng từng chi tiết về bố cục của phủ Tô Hàng Châu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cong-chua-tan-duong/chuong-13.html.]
Cuối cùng, ông ta bổ sung một câu:
"Trong phủ dường như có một tòa lầu cao, gọi là Lâm Tiên Các, ta nhìn thấy dường như có người ở, có lẽ là một nam nhân, thân phận chắc cũng không thấp."
Nghe vậy, ta hứng thú nhướn mày.
Chưa kịp hỏi kỹ, tiếng của Lưu Miễn đã vang lên từ xa.
"Điện hạ, điện hạ..."
Ông ta vẫn giữ vẻ nịnh nọt cười nói: "Điện hạ đêm qua ngủ có ngon không?"
Ta liếc ông ta một cái, cũng cười: "Tạm được."
Lúc này, Hứa Dung Nguyệt cũng từ phòng đi ra, ngoan ngoãn đứng sau lưng ta.
Không biết có phải sợ bị Lưu Miễn trách mắng không, hắn ta không nói gì về việc tối qua bị ta đánh ngất, từ đầu đến cuối đều đóng vai một bình hoa tận tụy.
"Hôm nay trời nắng, hạ quan và một số quan viên Tô Hàng đã chuẩn bị trò chơi trên băng cho điện hạ, ngay trên Thái Hồ, mong điện hạ ban thưởng lãm."
Ta bước ra khỏi phòng, từ chối kiệu mà Lưu Miễn chuẩn bị cho, nhảy lên con ngựa mà quan trưởng sử của phủ công chúa dắt đến.
"Cảm ơn lòng tốt của Lưu đại nhân, nhưng trước khi thưởng thức trò chơi trên băng, ta cũng có một người muốn Lưu đại nhân gặp."
Ta liếc mắt, lập tức có một người hầu của phủ công chúa đưa tới một phụ nữ.
Người phụ nữ quỳ trước ngựa của ta, tóc đen rũ xuống má, không chịu ngẩng đầu lên.
Lưu Miễn sắc mặt mất kiểm soát, thốt lên một tiếng kinh ngạc:
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
"Ngươi... sao lại ở đây!"
"Lưu đại nhân chắc nhận ra rồi chứ,
?" ta nói từng chữ "đây không phải là 'dân chúng Tô Hàng' bị nạn ngày hôm qua sao?"
Lưu Miễn gối mềm nhũn: "Điện hạ..."
"Bây giờ ta không có thời gian với ngươi, đợi khi ta lấy được lương thực của Tô Hàng để an ủi dân chúng bị nạn, rồi sẽ xử lý việc ngươi chống lệnh hoàng thượng, tích trữ lương thực cứu trợ, dùng nô tỳ gia đình để lừa dối!"
Nói xong, ta chuẩn bị dẫn người cưỡi ngựa rời đi.
Ai ngờ, Lưu Miễn liều mạng xông lên, mặt không còn vẻ nịnh nọt trước đó.
"Công chúa dừng bước!"
Ông ta nghiến răng: "Dù ngươi có đến kho lương bây giờ, bên trong cũng không có lương thực!"
"Lương thực chưa từng vào Tô Hàng, đã bị chuyển hướng đến đất phong của vương gia tại Hoài Nam từ lâu!
"Công chúa đừng cố chấp nữa, vương gia mới thực sự là thiên mệnh chi chủ! Nếu người dừng tay ngay lúc này, không còn tranh giành với vương gia nữa, đến khi vương gia lên ngôi, nhất định sẽ phong ngươi làm trưởng công chúa, ban thưởng cho vạn hộ!"
Ta lạnh lùng nhìn ông ta, nhấc chân đá ngã.
"Quân tử gian ác, vì tranh quyền mà không màng đến mạng sống của dân chúng, ta không phải con người nhẫn tâm như vậy!"