Công chúa Tấn Dương - Chương 6
Cập nhật lúc: 2024-07-09 16:29:47
Lượt xem: 1,604
Nghe vậy, ta ngẩng lên nhìn A Hỷ:
"Lần này ta xuống phía nam chỉ mang theo Hạ Hương, ngươi ở nhà trông coi là được."
A Hỷ "a" một tiếng, định nói thêm mấy câu, ta đã gọi Hạ Hương vào thư phòng.
Trong thư phòng.
Ta đưa Hạ Hương xem tấu chương của Hoắc Dao, thấp giọng nói:
"Ngươi xem thử bản tấu này đi, ta luôn cảm thấy nó không phải thứ mà hắn ta có thể viết ra, ta nghi ngờ một người, ngươi hãy thăm dò thực hư xem sao."
Hạ Hương do dự: "Ý công chúa là Giang Chi Vân, Giang cô nương?"
Ta gật đầu.
"Người bên cạnh Hoắc Dao ta đều quen thuộc, chỉ có một mình Giang Chi Vân là đột ngột xuất hiện, không thể không khiến ta nghi ngờ."
Ta dựa vào lưng ghế, nghĩ một lát rồi nói:
"Điều tra kỹ quá khứ của nàng ta, xem xung quanh có thân nhân, bạn bè nào từng có hiềm khích với ta không."
Ta nhớ lại ánh mắt nàng ta nhìn ta khi còn ở Hoắc phủ.
Trực giác của ta luôn rất chính xác, ánh mắt của nàng ta không giống vì yêu thích Hoắc Dao nên mới ghen ghét, mà càng giống như mối hận thù sâu sắc đã tồn tại từ lâu.
Rốt cuộc đã xúc phạm nàng ta ở điểm nào?
Ta khẽ cười, trong lòng không khỏi dấy lên chút hứng thú.
"Nếu điều tra ra nàng ta thực sự có tài quản lý, điện hạ sẽ làm gì?"
Ta nhướng mày, mỉm cười nhìn Hạ Hương:
"Tự nhiên sẽ nghĩ cách chiêu nạp nàng ta cho ta."
Hạ Hương cau mày: "Điện hạ đây là nuôi hổ dòm nhà."
Ta lại cười, đứng dậy rời khỏi thư phòng, trước khi đi để lại một câu:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cong-chua-tan-duong/chuong-6.html.]
"Nhưng ngươi cũng là con hổ ta nuôi mà."
Từ xưa hành quân luôn chú trọng "binh mã chưa động, lương thảo đi trước".
Cứu trợ thiên tai không khác chiến tranh là mấy.
Trước khi đi, ta theo lệnh hoàng đế tự mình điều động lương thực của các châu phủ gần kinh kỳ, lệnh cho quan áp tải lương thực đi từ quan đạo đông vào Từ Châu, sau đó chuyển vào Hoài Am đi đường bộ đến Tô Hàng.
Sắp xếp xong mọi thứ, ta mang theo Hạ Hương, lại điểm thêm thư đồng, thị nhân, trưởng sử đắc lực trong phủ công chúa, rồi mới ra lệnh di chuyển xuống phía nam.
Hoắc Dao lĩnh binh chờ ta ngoài thành, thấy ta mang theo nhiều người, không khỏi hừ lạnh một tiếng, giọng điệu kỳ quái nói:
"Đúng là công chúa quý giá cành vàng lá ngọc, ngay cả đi cứu trợ thiên tai cũng không bỏ được tính xa hoa lãng phí."
Hắn ta nói nghe rất đúng đắn, đáng tiếc hoàn toàn không trúng đích.
Trái lại, lần này xuống phía nam cứu trợ thiên tai, ta nỗ lực tối giản hành lý, ngay cả A Hỷ thân cận cũng không mang theo.
Còn các trưởng sử đều là để giúp ta xử lý những việc vặt vãnh trong cứu trợ thiên tai.
Ta lĩnh mệnh xuống phía nam, phụ hoàng tự nhiên chọn quan viên đi cùng.
Mục đích của ông là kiểm tra xem ta có năng lực phò tá Tần Ngộ không, nhưng xuất phát từ một tâm lý mâu thuẫn khác, ông lại không muốn ta làm việc quá hoàn chỉnh, nên giao toàn những kẻ vô dụng.
Nhưng đối với ta, lần này cứu trợ thiên tai nhất định phải làm hoàn hảo.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Ta không muốn tranh cãi với Hoắc Dao, ánh mắt lướt qua mỹ nhân đi cùng hắn, mỉm cười nói:
"Không như Hoắc tiểu tướng quân, nhận lệnh bảo vệ mà cũng không rời được giai nhân nửa bước."
Hoắc Dao mặt xanh mét, há miệng muốn biện bạch gì đó, ta đã thúc ngựa đi xa.
Đoàn cứu trợ ngày đêm gấp rút, chẳng mấy chốc đến gần Từ Dương.
Giang Chi Vân thân thể yếu ớt, trừ ngày đầu tiên được Hoắc Dao bế lên ngựa, những ngày sau đều cuộn mình trong xe ngựa.
Ngày đó Hoắc Dao mua xe ngựa từng hỏi ta có muốn ngồi cùng không.
Ta nhíu mày không nói, thúc ngựa đến cửa sổ của Giang Chi Vân.