Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Công chúa Tấn Dương - Chương 5

Cập nhật lúc: 2024-07-09 16:29:00
Lượt xem: 1,898

Ta gấp tấu chương lại, bình tĩnh nhìn hắn ta: "Phần an ủi dân chúng trong tấu chương này rất tốt, nhưng xử lý thảo khấu thì hơi thiếu sót."

 

"Những người này dù là bị ép buộc trở thành thảo khấu, nhưng họ cũng đã thực sự cướp bóc thương nhân, áp bức dân chúng địa phương. 

 

Nếu dùng quan chức lương cao chiêu an họ, ngược lại làm giảm uy nghiêm triều đình, khiến nạn dân bị hại đau lòng, khiến dân chúng khác noi theo."

 

"Theo luật triều đình, thảo khấu bị xử tội phản nghịch, gia đình trên 16 tuổi đều liên can, bị xử t.ử bằng treo cổ, dưới 15 tuổi và phụ nữ đều bị đưa vào nô tịch."

 

"Nếu để thể hiện ân huệ của triều đình, không bằng miễn hình phạt liên can, chỉ c.h.é.m đầu chủ phạm, còn lại trả họ về nguyên quán, bồi thường cho gia quyến nạn nhân." 

 

Hoắc Dao ngẩn người ra, nhất thời không nói được lời nào, mặt tối sầm cúi đầu. 

 

Vẫn là phụ hoàng đứng ra giảng hòa: 

 

"Được rồi, các ngươi không phải trẻ con, sao còn như xưa tranh cãi không ngớt? 

 

Thực ra lần này ta gọi các ngươi đến, là có việc khác giao phó." 

 

Hoắc Dao nghe vậy, lập tức đứng dậy cung kính: "Nguyện nghe chỉ dụ của bệ hạ." 

 

Phụ hoàng đưa một chồng tấu chương cho Hoắc Dao xem: 

 

"Đây là tấu chương về thiên tai bão tuyết ở các địa phương phía nam, trong đó đặc biệt là Tô Hàng, ta ngày đêm lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên, nên nghĩ phái người đến thay ta thị sát thiên tai, an ủi dân chúng." 

 

Hoắc Dao tưởng là phái mình đi, liền từ chối: 

 

"Hoắc Dao chỉ biết đánh giặc, việc cứu trợ thiên tai thì không hiểu chút nào." 

 

Phụ hoàng cười: "Việc cứu trợ thiên tai không cần ngươi lo, ta định phái công chúa Tấn Dương đi." 

 

Hoắc Dao kinh ngạc ngẩng đầu nhìn ta. 

 

"Còn Hoắc khanh, ngươi mang quân Hoắc gia bảo vệ công chúa an toàn, vì thiên tai có thể gây biến cố, ta sợ xảy ra bạo loạn." 

 

Nghe vậy, Hoắc Dao mặt tối sầm. Hắn ta khó chịu liếc ta, như thể nghĩ ta lợi dụng quyền thế ép hắn phải đi cùng. 

 

Nhưng, sự khó chịu của hắn thì có ích gì? 

 

Hoắc Dao không thể phản bác lời vàng ngọc của hoàng đế, chỉ đành đứng lên, uất ức nhận lệnh.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cong-chua-tan-duong/chuong-5.html.]

Khi Hoắc Dao rời đi, ta vẫn ở lại trước án thư của phụ hoàng, cẩn thận mài mực cho ông. 

 

Vừa rồi đối diện với Hoắc Dao cười hiền hòa bao lâu, ông đã mệt mỏi không chịu nổi, vì thế ánh mắt nhìn ta bây giờ không tránh khỏi mang vài phần uy nghi và lạnh lùng của một đế vương. 

 

"Tần Dương, việc cứu trợ thiên tai lần này con có chắc chắn không?" 

 

Ta im lặng một lát, sau đó mỉm cười nói: 

 

"Xin phụ hoàng yên tâm." 

 

Phụ hoàng thở dài một hơi: 

 

"Thân thể phụ hoàng ngày càng suy yếu, Ngộ nhi vẫn còn nhỏ, ngũ đệ con lại đầy tham vọng, trẫm thật sự không yên lòng." 

 

Ngũ đệ mà ông nhắc đến chính là Tần Quảng, con của Đức phi. 

(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)

 

Tần Quảng luôn có dã tâm, chỉ nhắm đến ngai vàng này. 

 

Cuối cùng cũng chờ được đến khi thái tử hoàng huynh qua đời, ai ngờ phụ hoàng lại bỏ qua các hoàng tử khác, trực tiếp lập Tần Ngộ sáu tuổi làm hoàng thái tôn. 

 

Nhưng nghĩ lại cũng đúng thôi, vì trong mắt phụ hoàng, con cái chỉ có duy nhất thái tử huynh. 

 

Huynh trưởng đã mất, ông cũng không còn muốn xem xét đến ai khác. 

 

"Tấn Dương," ánh mắt phụ hoàng đột nhiên sắc lạnh, nhìn ta chằm chằm.

 

"Con và thái tử cùng mẹ sinh ra, là cô cô ruột của Ngộ nhi. Sau này khi phụ hoàng băng hà, chỉ có con mới có thể phò tá triều chính!" 

 

"Lần này xuống phía nam, hy vọng con không làm phụ hoàng thất vọng, để phụ hoàng yên tâm giao Ngộ nhi cho con." 

 

Ta nghiêm mặt, kính cẩn đáp ứng. 

 

Từ hoàng cung về phủ công chúa, ta báo với A Hỷ việc sẽ đi xuống phía nam. 

 

A Hỷ ngẩn ra, nước mắt rơi lã chã: 

 

"Tô Hàng hiện tại nguy hiểm thế nào, bệ hạ sao nỡ để công chúa tự mình đi?" 

 

Vừa thu dọn hành lý cho ta, nàng vừa khóc than: 

 

"Công chúa quý giá nhường này, không biết có chịu nổi khổ sở ở đó không, không được, lúc đó nô tỳ phải ở bên, không rời công chúa nửa bước." 

Loading...