Công Lược Sai - Chương 10 + 11
Cập nhật lúc: 2024-08-21 16:52:14
Lượt xem: 197
Về đến nhà có hơi muộn, đèn phòng khách sáng trưng, Chu Thời Yến đang ngồi trên sofa đọc sách.
Bình thường Chu Thời Yến sẽ đợi ở trong phòng, nhưng hôm nay hắn lại cầm sách ra phòng khách ngồi.
Lúc tôi đẩy cửa vào, đúng lúc Chu Thời Yến lật sang trang sách khác.
Tôi đi ngang qua, Chu Thời Yến bỏ sách xuống, lạnh lùng đi lên lầu.
Hình như tôi đã bơ Chu Thời Yến một thời gian khá lâu rồi.
Như vậy không được, một người giúp việc tốt thì không thể tùy hứng như vậy.
Tôi muốn đi lên nói chuyện rõ ràng với Chu Thời Yến.
Nhưng lúc giơ tay muốn gõ cửa, tôi đột nhiên nhớ ra mục tiêu công lược đã thay đổi.
Bỏ qua sự tức giận vì bị hệ thống chơi đùa trong đầu lúc đó, lúc này tôi đã bình tĩnh và chợt nhận ra mục tiêu thực sự của mình chính là Chu Thời Yến.
Người tôi muốn công lược chính là Chu Thời Yến.
Không giống với tâm lý công lược qua loa lấy lệ của những người trước, lúc này tôi có chút… phấn khích.
Phấn khích?
Một thứ gì đó mà trước đây tôi chưa từng nghĩ đến bỗng dưng nổ tung trong tâm trí tôi lúc này.
Tại sao lại phấn khích? Rõ ràng khi làm mấy nhiệm vụ công lược lần trước, chỉ có sự mệt mỏi vì ép buộc, có phấn khích chút nào đâu?
Chẳng lẽ là do tôi có một loại tình cảm khác dành cho Chu Thời Yến sao?
Ví dụ như, thích hắn?
Đầu tôi giống như đang bốc khói, pháo nổ lách tách khiến đầu óc tôi rối bời.
Sau đó, suy nghĩ đột nhiên lệch hướng, tôi có chút ngượng ngùng mà nghĩ đến cô giúp việc đã yêu tiểu thiếu gia của mình, chuyện này hình như hơi sai trái đúng không?
Hệ thống im lặng nãy giờ rốt cục không nhịn được mà lên tiếng: 【Ký chủ, có phải cô hơi đắm chìm quá mức vào thiết lập giúp việc của mình rồi không?】
Tôi rút lại cái tay đang chuẩn bị gõ cửa, may mà có hệ thống nhắc nhở. Tôi mới nhớ ra hôm nay không phải là ngày dọn dẹp phòng.
Vốn định dọn dẹp xong sẽ đến tìm Chu Thời Yến, nhưng cuối cùng do quá buồn ngủ nên tôi nghĩ tốt nhất là mình nên đi ngủ.
Sáng hôm sau Chu Thời Yến lại không chờ tôi.
Lúc ra ngoài thì nhìn thấy xe cá nhân của Sở Giản Thanh đậu ngoài cửa.
Sở Giản Thanh ngồi trên xe, hôm nay cậu ta sẽ đến trường cùng tôi.
Nhìn dáng vẻ này của cậu ta, đoán không nhầm là bị Chu Thời Yến ép buộc.
Tôi nói với cậu ta: “Trưa nay cậu rảnh không? Hai chúng ta ăn một bữa cơm nhé”
Sở Giản Thanh thở dài.
Từ lúc quen biết tôi, số lần Sở Giản Thanh thở dài tăng lên gấp nhiều lần.
Lúc vào học, Chu Thời Yến ngồi cạnh tôi.
Tâm trạng không tốt lắm thì phải, xoay bút với vẻ mặt lạnh lùng quá này.
Tôi chủ động chọc vào vai Chu Thời Yến.
Cơ thể Chu Thời Yến cứng đờ, chút nữa thôi là bẻ gãy chút trong tay rồi.
Tôi là phớt lờ Chu Thời Yến mấy ngày nay rồi, tôi đang chủ động ra tín hiệu làm hòa đó.
Hắn quay đầu nhìn tôi, trên mặt không có lấy một tia cảm xúc:
“Nói đi, lần này lại muốn tôi giúp cậu theo đuổi tên nam sinh nào?”
Tôi xấu hổ cười cười, sau đó ghé lại bên tai hắn nói nhỏ: “Tôi muốn theo đuổi cậu, lần này cậu có giúp được không?”
Chu Thời Yến đứng hình, sự khó tin hiện rõ trên mặt, sau đó hắn đột nhiên quay đầu nhìn tôi, giọng nói có chút run rẩy nói: “Cậu! Nói lại một lần nữa xem”
Tôi rất kiên nhẫn lặp lại: “Chu Thời Yến, tôi nói là tôi thích cậu, thích này không giống như của Nghiêm Tự và Sở Giản Thanh. Tôi thích cậu và muốn ở bên cạnh cậu?”
Sở Giản Thanh người bị ép nghe lời tỏ tình, hiếm khi không nhìn ra ngoài cửa sổ, quay lại bình luận một câu: “Bắt cá hai tay, sẽ gặp quả báo”
Tôi nhìn cậu ta một lúc, hình như cậu ta có chút hiểu lầm thì phải.
Trong giờ ăn trưa, người đến gặp Sở Giản Thanh không phải tôi mà là Trần Nghiên.
Tôi kéo Chu Thời Yến hồi trốn một bên nghe lén, Chu Thời Yến hình như chưa từng làm loại chuyện này, cổ áo bị tôi vừa kéo vừa giật, nhưng vẫn dùng ánh mắt vẫn nuông chiều nhìn tôi.
Nghiêm Tự, người theo dõi chúng tôi không nhịn được nữa.
Cậu ta trừng mắt, mất hết cả hứng, quay đầu bỏ đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cong-luoc-sai-plst/chuong-10-11.html.]
Tôi không nghe rõ Sở Giản Thanh và Trần Nghiên nói cái gì, nhưng chắc chắn là Trần Nghiên đang nói với Sở Giản Thanh về việc cô ấy biến thành Khả Lạc.
Tôi không nhìn rõ biểu cảm của Sở Giản Thanh, chỉ thấy cậu ấy chống một tay lên bàn, đây là lần đầu tiên cậu ấy kiên nhẫn với người khác giới như vậy.
Sau đó, Chu Thời Yến kéo tôi đi, hắn nói rình rập người khác nói chuyện là không tốt.
Nhưng tôi là thích hóng chuyện nên lúc bị kéo đi thật sự rất đau khổ.
Vài ngày sau, tôi thấy Trần Nghiên và Sở Giản Thanh không có gặp nhau lần nào cả, tôi thật sự rất muốn biết họ đã tiến triển tới đâu rồi, nên đi đến hỏi Sở Giản Thanh: “Sao rồi, cậu và Trần Nghiên có hợp nhau không?”
Sở Giản Thanh gần đây không còn nhìn ra cửa sổ ngẩn người nữa, thay vào đó là nhìn vào điện thoại rồi ngẩn người.
Cậu ta nhìn về phía tôi, lạnh lùng hỏi: “Cậu quan tâm tôi sao?”
Chu Thời Yến ngồi bên cạnh nghe thế thì không vui, kéo tôi về, có chút tức giận: “Lần trước cậu đã nói là cậu thích tôi rồi mà, sao bây giờ lại đi quan tâm người khác!”
Sau đó Chu Thời Yến nhìn sang Sở Giản Thanh nói: “Cậu đừng có hung dữ với cậu ấy như vậy!”
Bản edit này thuộc sở hữu của Đông Qua Xuân Đến!
Sở Giản Thanh: “...”
Lần tiếp theo tôi nhìn thấy Sở Giản Thanh và Trần Nghiên đi dạo cùng nhau, là lúc Chu Thời Yến đưa tôi và bạn bè của hắn đến bãi biển để mở tiệc thịt nướng.
Sở Giản Thanh và Trần Nghiên trốn vào một góc đằng xa xa không biết là đang làm cái gì.
Tôi thề là tôi không cố ý nhìn trộm, tôi chỉ đúng lúc đi ngang qua thôi.
Tiếp đó, tôi nhìn thấy Trần Nghiên ép Sở Giản Thanh lên cái cây, không nói hai lời, nhón chân lên hôn vào má Sở Giản Thanh một cái
Sở Giản Thanh hình như là thở dài một cái, nhẹ nhàng chạm vào một bên mặt Trần Nghiên, sau đó nắm lấy cằm của cô, hôn lên môi cô một cái.
Trần Nghiên kinh ngạc.
Tôi cũng sợ hết hồn.
Tôi nhanh chóng chạy đi tìm Chu Thời Yến kể lại: “Nói cho cậu biết một chuyện nè, lúc nãy tôi thấy Sở Giản Thanh lén lút hôn môi Trần Nghiên đó!”
Chu Thời Yến ngay lập tức vạch trần tôi: “Cậu lại đi nhìn lén nữa à?”
Tôi giải thích với hắn: “Đây không phải là trọng điểm mà tôi đang nói tới”
Chu Thời Yến mặt đối mặt hỏi tôi: “Vậy trọng điểm là gì?”
Tôi nghiêm túc nói với hắn: “Là hai người họ hôn môi”
Chu Thời Yến nhíu mày: “Thì sao?”
Tôi chủ động hôn lên môi Chu Thời Yến.
Tôi nói với hắn: “Lần trước cậu hôn tôi quá mạnh bạo, nên mấy ngày nay tôi mới không thèm để ý đến cậu đó”
Chu Thời Yến bật cười, xoa xoa mặt tôi, vùi đầu vào tóc tôi, màn đêm làm cho đôi mắt hắn càng thêm sâu thẳm, mang theo sự chiếm hữu mãnh liệt: “Vậy bây giờ cậu có thể nói cho tôi biết, tại sao cậu lại nói thích tôi chưa?”
Đối với chuyện tôi thích Chu Thời Yến, hắn luôn để vấn đề này trong lòng như một bài toán chưa có lời giải.
Hắn nghĩ tôi là loại con gái sẽ yêu bất cứ ai mà tôi bắt gặp.
Tôi có chút sầu não mà thổ lộ với Chu Thời Yến: “Thích chính là thích, cậu hỏi tôi vì sao tôi thích cậu, tôi cũng rất khó nói nha”
Nếu hỏi tôi thích Chu Thời Yến từ lúc nào, thì tôi có chút ấn tượng.
Có thể là lúc tôi tỉnh dậy sau cơn say và đỏ mặt khi nhìn chằm thấy những chiếc cúc áo trên đồng phục học sinh của Chu Thời Yến, hoặc có thể trước đó Chu Thời Yến không dễ hòa hợp với bất kỳ ai, nhưng riêng đối với tôi lại rất dễ dãi.
Nhưng mà Chu Thời Yến không tin.
Tôi không còn cách nào khác ngoài việc giải thích ngắn gọn về hệ thống với Chu Thời Yến nghe.
Trên thực tế, ngoại trừ Chu Thời Yến, thì còn có Trần Nghiên biết về sự tồn tại của hệ thống.
Trao đổi bí mật, sau khi Trần Nghiên nói cho tôi biết bí mật biến thành mèo, tôi cũng nói bí mật của mình cho cô ấy, còn nói cho cô ấy biết tôi không thích Sở Giản Thanh chút nào cả!
Nhưng tôi nghĩ Chu Thời Yến vẫn còn rất bất an.
Dù tôi đã kể cho hắn mọi chuyện về tôi và rất nhiều lần nói với hắn rằng tôi thực sự không phải là một kẻ cặn bã.
Hắn vẫn lo lắng một ngày nào đó tôi sẽ đột nhiên không thích hắn nữa.
Còn có một điều kỳ lạ nữa là mặc dù tôi và Chu Thời Yến đã đến với nhau nhưng hệ thống vẫn chưa thông báo công lược thành công.
Tôi nói chuyện này với Chu Thời Yến, hắn chỉ im lặng, tôi vỗ vai an ủi hắn: “Không sao, đợi đến lúc tôi dùng hết điểm tích lũy rồi, cậu vẫn phải sống thật tốt đó!”
Chu Thời Yến nghe tôi nói như thế thì ôm chặt lấy tôi không chịu buông tay: “Cậu còn bao nhiêu điểm tích lũy nữa?”
Tôi tính tính một lúc rồi nói: “Chắc tầm 50 điểm”
50 điểm, tức là khoảng 1 tháng rưỡi nữa.
Nếu nhiệm vụ lần này không thể hoàn thành, tôi thật sự sẽ biến mất.