Công Lược Sai - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-08-21 16:54:19
Lượt xem: 79
Trần Nghiên cũng rất lo lắng cho tôi.
Lần đó cô ấy đến tìm tôi, giống như là đã hạ quyết tâm để nói với tôi: “Cậu thử đổi mục tiêu công lược sang mình đi, chỉ cần cứu được cậu, mình chấp nhận chia tay với Sở Giản Thanh, mình sẽ ở bên cậu cả đời luôn!”
Tôi ôm mặt xúc động nhìn cô ấy: “Thật sao!”
Trần Nghiên nghiêm túc gật đầu.
Tôi nhìn khuôn mặt xinh đẹp được chiều chuộng của cô ấy, nghĩ đến việc cô ấy tức giận sẽ đỏ mặt như thế nào, liền nói: “Vậy trước tiên cậu hôn tớ một cái đi, như vậy tớ mới tin lời cậu”
Trần Nghiên suy nghĩ một chút, sau đó thật sự nhích lại gần hôn lên má tôi một cái.
Mấy người Chu Thời Yến và Sở Giản Thanh đang đi xuống lầu đúng lúc thấy cảnh này.
Chu Thời Yến: “...”
Sở Giản Thanh: “...”
Có cảm giác mình bị cắm sừng.
Tôi thấy cũng thú vị, đang chuẩn bị hôn lại Trần Nghiên một cái, thì bị Chu Thời Yến lôi đi.
Hắn rất là tức giận nên yêu cầu tôi hôn đáp trả hắn thay vì Trần Nghiên.
Khi điểm tích lũy còn lại nữa tháng, tôi nói lời tạm biệt với Chu Thời Yến: “Em muốn về nhà”
Nếu nhiệm vụ không thành công, tôi đương nhiên không cần làm giúp việc nữa, tôi muốn về nhà gặp và dành quãng thời gian cuối cùng cho gia đình của mình.
Sau đó tôi đưa địa chỉ nhà của mình cho Chu Thời Yến và nói với hắn: “Giúp việc chỉ là thân phận giả của em thôi. Gia đình em rất giàu có, cho nên chúng ta rất là xứng đôi”
Cuối cùng, tôi hôn Chu Thời Yến một chút, rồi tạm biệt hắn: “Yên tâm, em chỉ về nhà một thời gian thôi, nếu nhớ thì anh có thể đến tìm em. Đừng ngại”
Lần này trở về nhà, ba mẹ đã ở bên tôi, chị tôi cũng có lịch trống, còn anh tôi vốn không làm chuyện gì ra hồn nên quyết định về nhà sống ẩn một thời gian.
Chúng tôi đi đến rất nhiều nơi đẹp, chơi rất nhiều trò vui và ăn rất nhiều món ngon mà trước đây chúng tôi chưa từng ăn, gia đình rất yêu thương tôi và tôi cũng rất yêu thương họ.
Thật ra, khi làm những việc này, tôi chỉ là đang chuẩn bị cho tình huống xấu nhất sắp xảy ra, tôi nghĩ rằng dù mình có thực sự biến mất thì cũng không có gì tiếc nuối, tôi không nghĩ rằng mình sẽ công lược thất bại.
Phải đến lúc chỉ còn 7 điểm tích lũy, 7 ngày cuối cùng của cuộc đời, tôi mới nhận ra đến tận lúc này tôi vẫn chưa nhận được thông báo công lược thành công của hệ thống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cong-luoc-sai-plst/chuong-12.html.]
Rõ ràng tôi và Chu Thời Yến đã đến với nhau, cũng đã thổ lộ rất nhiều với nhau rồi, tại sao nhiệm vụ công lược vẫn chưa thành công?
Tôi không biết liệu đó có phải là do hệ thống lại gặp trục trặc không hay là tôi thực sự chưa công lược thành công.
Khi sự sống đang dần đếm ngược, Trần Nghiên và Chu Thời Yến đã đến gặp tôi.
Vì điểm tích lũy sắp hết, nên cơ thể tôi lại bắt đầu khó chịu.
Trần Nghiên sợ hãi, nhỏ giọng hỏi tôi: “Không phải cậu đã nói với tớ là sẽ không có chuyện gì sao? Tại sao lại thành thế này?”
Tôi thấy Trần Nghiên vì tôi mà khóc nức nở, cố gắng trấn tĩnh bản thân, cố ý đổi chủ đề nói chuyện: “Cậu và Sở Giản Thanh thời gian này sao rồi?”
Bản edit này thuộc sở hữu của Đông Qua Xuân Đến!
Trần Nghiên hít mũi một cái: “Tạm được, lúc trước tớ biến thành mèo nhưng cậu ấy không đụng chạm tớ nữa, chỉ thỉnh thoảng ôm tớ vào lòng thôi”
Tôi nhận xét: “Vậy Sở Giản Thanh vẫn là một chính nhân quân tử”
Trần Nghiên lại tiếp tục khóc nấc lên.
Chu Thời Yến nãy giờ không lên tiếng bước tới bên cạnh tôi.
Tôi trừng mắt nhìn hắn, qua một lúc cảm thấy trừng mắt lâu, có chút cay mắt.
Hắn nhẹ nhàng chạm vào khớ mắt ửng đỏ của tôi nói: "Đừng buồn.”
Tôi cười nhìn hắn: “Cũng không buồn lắm”
Thật ra cũng không buồn thật.
Dù cho công lược thất bại đi nữa, điều đó chủ có nghĩa là Chu Thời Yến không thích tôi nhiều như tôi nghĩ thôi.
Chu Thời Yến yên lặng nhìn tôi, không trả lời.
“Chu Thời Yến” Tôi gọi hắn.
“Anh đây”
Tôi nói với nghiêm túc nói với hắn: “Em thực sự rất thích anh, em không phải là người gặp ai yêu người đó. Anh phải nhớ kỹ điều này đó nha”
Bàn tay đang buông thõng bên người của Chu Thời Yến hơi xiết lại, một lúc sau, hắn cố gắng đè nén thanh âm của mình, lộ ra một tia run rẩy không thể nhận ra: “Ừm, anh nhớ rồi”