CÔNG SỞ & SẾP CÓ GÌ VUI - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-08-03 17:53:04
Lượt xem: 523
33.
Cả công ty đều quan tâm đến việc chung thân đại sự cả đời của sếp, không chỉ mình tôi.
Chẳng hạn, đồng nghiệp A hỏi: “Này, đã làm việc ở công ty lâu như vậy mà chưa thấy sếp có bạn gái, không lẽ sếp là...?”
Tôi suy nghĩ một chút: “Có thể lắm, tôi nghi ngờ sếp từ lâu rồi, sao một người đàn ông bình thường lại không có chút hứng thú nào với phụ nữ...”
Lời đàm tiếu xôn xao.
Đến lúc tan làm, tôi định bám theo sếp về nhà.
Khi tôi vừa kéo cửa xe, sếp đã khóa cửa lại.
Anh mỉm cười nhìn tôi: “Trợ lý Hứa, hôm nay em vừa chế giễu tôi với đồng nghiệp, lại còn định đi nhờ xe của tôi, đúng là mơ mộng hão huyền.”
Ôi, sếp ơi, tôi sai rồi.
“Sai chỗ nào?” Sếp hỏi.
“Sếp là một người đàn ông bình thường.”
“Ồ, sao cô biết tôi bình thường?”
“Bởi vì tôi đã thử rồi.” Tôi đã thử thật, lần trước chúng tôi đi chơi tennis với khách hàng, một quả bóng bay về phía tôi, sếp lao người ra cản lại và đánh quả bóng về.
Đây là sức mạnh của một người đàn ông.
Một đồng nghiệp đi ngang qua nhìn tôi và sếp với vẻ mặt kinh ngạc và tò mò.
Ôi, xong rồi.
34.
Kể từ sự cố ở bãi đậu xe, tin đồn về tôi và sếp đã bay đầy trời.
Một đám người nói là sếp đã quyến rũ tôi.
Một số ít nói tôi như ếch ngồi đáy giếng còn muốn ăn thịt thiên nga.
Tôi khổ sở hỏi sếp: “Phải làm sao đây, mọi người đều hiểu lầm chúng ta rồi.”
Sếp không quan tâm: “Hiểu lầm thì hiểu lầm, miệng của họ thì thuộc về họ, chúng ta có cách gì đâu.”
“Vậy anh giải thích đi.”
Anh ấy châm chọc: “Giải thích cái gì, giải thích rằng tôi còn chẳng thèm nhìn đến cô sao, làm ơn đi, tôi rất lịch sự đó, mặc dù tôi thực sự chẳng thèm để ý, nhưng cũng không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của cô.”
Tôi thật sự muốn đẩy anh ra ngoài.
35.
Dù sếp chỉ đùa giỡn nhưng trong câu nói đùa có chút sự thật.
Anh ấy chắc chắn thật sự không thích tôi.
Cũng phải nghĩ thôi.
Sếp dù miệng lưỡi độc ác, tự mãn, ki bo, kén chọn, nhưng anh ấy đẹp trai, học vấn cao, năng lực cũng khá ổn.
Nói chung, anh ấy cũng được coi như là một chàng trai độc thân hoàn hảo.
Có lẽ sếp cảm thấy vừa rồi đã làm tổn thương tôi, lại an ủi: “Thực ra cô cũng rất tốt.”
Tôi hỏi: “Tốt ở chỗ nào?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cong-so-sep-co-gi-vui/chuong-4.html.]
Anh ấy lúng túng một hồi rồi nói: “Sức ăn rất tốt.”
Tôi: “…”
36.
Mẹ tôi ép tôi đi xem mắt, tôi bất đắc dĩ phải tìm sếp cầu cứu.
“Làm ơn, làm ơn đi, anh giả làm bạn trai của tôi một chút nhé.”
Sếp trầm ngâm: “Có lợi ích gì không?”
“Mời anh ăn lẩu cay.”
Sếp quay người đi ngay.
Đi được một đoạn, anh lại quay về, lúng túng bổ sung: “Phải thêm hai cái bánh quẩy!”
37.
Tôi dẫn sếp về nhà, anh vì diễn cho thật còn mang theo túi lớn túi nhỏ đến nhà tôi.
Mẹ tôi thấy vẻ ngoài anh đẹp trai, thêm khí chất và miệng lưỡi ngọt ngào, mỉm cười suýt đến tận sau gáy.
Mẹ tôi kéo tay anh nói: “Mẹ chỉ có một đứa con gái này, nó mọi thứ đều tốt, chỉ là hơi ngốc nghếch, con phải gánh vác nhiều rồi.”
Sao câu này nghe quen thế nhỉ.
Sếp nhìn tôi cười: “Không phải đâu ạ, Hứa Đa rất tốt.”
Biết là anh ấy đang diễn, tôi vẫn đỏ mặt, tim đập nhanh hơn cả đồng hồ điện.
38.
Ăn xong, tôi tiễn sếp ra ngoài.
Sếp xoa bụng nói: “Ăn no rồi, đi dạo ven sông cho tiêu cơm nhé.”
Anh đã giúp tôi rất nhiều, đương nhiên tôi đồng ý rồi.
“Sếp, anh đã tiêu bao nhiêu tiền khi mua sắm mấy túi đồ kia vậy, lát nữa gửi cho tôi một con số, tôi chuyển tiền vào tài khoản của anh.”
Anh liếc tôi một cái: “Tôi thiếu chút tiền đó của cô à?”
Biết rồi, anh là đại gia, đừng có đ.â.m chọt tôi nữa được không.
Tôi yếu ớt nói: “Chúng ta không phải là vì tình nghĩa huynh đệ, có phải nên tính rõ ràng không?”
Anh vỗ đầu tôi một cái: “Môn ngữ văn của cô là do giáo viên thể dục dạy hả, ai muốn làm huynh đệ với cô?”
Nhưng mà sau đó, anh nói anh còn có một câu chưa nói ra.
Đó là, anh không muốn làm huynh đệ với tôi, nhưng muốn cùng gọi mẹ giống như tôi.
🌟Truyện do nhà 'Như Ý Nguyện' edit🌟
39.
Để cảm ơn sếp, tôi đã đặc biệt làm một ít bánh quy ở nhà và mang đến công ty.
Sếp khi thấy bánh quy tôi tặng còn khá vui, nhưng sau khi cắn một miếng, anh im lặng.
Tôi hỏi sếp: “Ăn ngon không?”
Sếp nói: “Cô đây là vì cảm ơn tôi, hay đang âm thầm hạ độc tôi vậy?”
May mà sếp còn trẻ, nếu không thì hàm răng kia đã bị bánh quy làm gãy rồi.