Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Công Tử Mù Nhà Ta - Chương 10

Cập nhật lúc: 2024-10-06 06:06:14
Lượt xem: 2,313

Ta nắm tay bà, nói: "Ông ta là do trượt chân rơi xuống sông mà chết, không liên quan gì đến người cả."

Người xung quanh đều nghĩ phụ thân ta c.h.ế.t do trượt chân ngã xuống nước. Vậy thì hãy để việc đó thành sự thật.

Nhưng mẫu thân ta quá mềm lòng, ngày nào cũng lo lắng, áy náy, chẳng bao lâu sau cũng bệnh chết, chỉ sống hơn phụ thân ta đúng một tháng.

Ngày cữu cữu đến đón ta, cữu mẫu rất khó chịu, mắng ta là đồ gây họa, kẻ hại người.

Sau đó, ta vẫn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cuộc sống vẫn thê thảm. Cữu mẫu thường xuyên đánh đập, mắng nhiếc ta, còn người biểu ca béo ú kia lại có ý đồ xấu với ta.

Vì thế, ta nghĩ ra cách làm gãy chân hắn. Khi hắn ôm chân gào thét, ta cảm thấy vô cùng khoái chí, nhưng không thể lộ ra, nếu không sẽ bị đánh.

Biểu ca không dám nói là ta đã làm gãy chân hắn, vì ta đe dọa rằng nếu hắn dám nói ra, ta sẽ c.ắ.t c.ổ hắn.

Tên to lớn ấy vì sợ mà co rúm lại như con cút. Nghĩ lại thấy thật buồn cười.

Ta luôn là kẻ hai mặt, bề ngoài ngoan ngoãn, nhưng bên trong lại là kẻ độc ác. Mọi chuyện xấu ta đều âm thầm làm.

Lần gần nhất làm chuyện xấu là trước khi gả vào Tiết phủ. Ta đưa hết số tiền ta có cho lão giả, bảo lão giả vờ làm đại sư để lừa gạt lão phu nhân Tạ gia.

Vậy là ta thuận lợi gả vào Tiết phủ.

Ta không phải người tốt.

Nói ra, ta và công tử thật là xứng đôi.

22

Ngày hôm sau, khi tiểu thư biểu muội đến tìm ta, trên cổ nàng quấn một dải lụa mỏng, nói rằng bị cành cây cào trầy khi đuổi theo con bướm.

Cổ của biểu tiểu thư thon dài, dải lụa màu phấn hồng càng làm nàng thêm mảnh mai yếu đuối. Khi đó, ta đang gõ bàn tính trong viện của Đại phu nhân, biểu tiểu thư liền đến gần ta.

"Triêu Triêu, đêm qua tẩu đã biết bộ mặt thật của biểu ca rồi phải không, có sợ không?"

Ta ngượng ngùng cười: "Cũng hơi sợ, công tử sức lực thật lớn."

Biểu tiểu thư nhíu mày: "Tẩu ngủ với hắn rồi sao?"

Ta thản nhiên gật đầu.

Biểu tiểu thư giận dữ bỏ đi.

Ta tiếp tục gõ bàn tính, Đại phu nhân khen ta là một cô nương thông minh, tính toán rất giỏi. Phu nhân giao cho ta sổ sách trong phủ, nhờ ta giúp quản lý việc nội trạch.

Tiết phủ là ân nhân của ta, ta đương nhiên phải tận tâm tận lực.

Vậy nên ta lại ngủ trong viện của Đại phu nhân.

Nửa đêm, vừa thổi tắt đèn chuẩn bị nhắm mắt thì ngoài cửa có tiếng động. Là công tử, đôi mắt bịt bằng dải lụa trắng, bò lên giường ta.

Chàng nghiêng người ôm lấy ta, thì thầm bên tai: "Nương tử, ta nhớ nàng quá."

Ta dựa vào n.g.ự.c chàng, nghe rõ tiếng tim đập mạnh mẽ từ lồng n.g.ự.c ấy. Ta dịu dàng dỗ dành, hỏi về quá khứ của chàng với biểu tiểu thư, hỏi về đôi mắt của chàng rốt cuộc bị thương thế nào.

Chàng nói rất nhiều, rằng chàng từ nhỏ đã sống bên bà ngoại, không được phụ mẫu yêu thương, bà ngoại rất yêu chàng, nhưng lại muốn chàng làm rạng danh Tiết gia. Nên tuổi thơ của chàng chỉ còn lại việc đọc sách.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cong-tu-mu-nha-ta/chuong-10.html.]

Vì vậy mà chàng chưa từng đi hội đèn, chưa ăn một viên kẹo nào.

Chàng bảo ta hãy thương hại chàng.

Ta khẽ hôn vào khóe môi chàng, nhằm an ủi.

Nhưng công tử đáng thương vẫn không đáp lại câu hỏi của ta.

Phải làm sao đây, người yêu của ta hình như có chút không trung thành với ta.

Có chút phiền muộn, nhưng cũng không sao, những điều ta muốn biết cuối cùng cũng sẽ biết.

Không nói, ta sẽ đi tìm biểu tiểu thư vậy.

Kết quả, ngày hôm sau biểu tiểu thư đã rời đi, nói rằng mẫu thân ở nhà ốm nặng, phải trở về hầu hạ.

Ta tiễn biểu tiểu thư lên xe ngựa.

Công tử bên cạnh vẻ mặt ngây thơ, chạm tay vào lòng bàn tay ta.

Ta càng thêm tò mò, rốt cuộc công tử đang giấu ta điều gì.

23

Ngày trước khi công tử bỏ khăn che mắt, nhị phu nhân đến tìm ta, đưa cho ta một thỏi vàng, bảo rằng bà ấy sẽ rời đi.

Ta hỏi bà đi đâu, bà đáp sẽ ra biên quan tìm người quen, nhị lão gia đã cho bà ấy thư hòa ly.

Lần đầu tiên, ta thấy trên gương mặt bà hiện lên nụ cười thật sự.

Trước khi rời đi, bà ấy còn khuyên ta: "Nếu chàng không tình, nàng cũng vô ý, thì hãy đi tìm tự do."

Bà sợ ta cũng sẽ bị mắc kẹt trong cuộc hôn nhân không tình yêu như bà, lo lắng suốt nhiều năm, đã cho ta một thỏi vàng để làm đường lui.

Vàng là ý tốt, ta nhận lấy, nhưng chàng có tình, nàng có ý, công tử đã nói thích ta, chỉ cần chàng không đến sòng bạc, ta sẽ không bao giờ bỏ chàng, sẽ không để chàng rời xa ta.

Nhưng, ta có thể giả vờ rời đi, để bức bách công tử tốt của ta.

Đêm ấy, ta mang theo hành lý đã chuẩn bị sẵn, lén lút đi về phía cổng nhỏ.

Công tử nhạy bén, hẳn sẽ nhanh chóng nhận ra.

Quả nhiên, khi ta vừa đến cổng, công tử đã đuổi theo, chiếc khăn trắng trên mắt chàng không còn, đôi mắt hổ phách dưới ánh trăng lấp lánh, như chứa đựng cả những vì sao.

Mắt chàng đã có thể nhìn thấy.

Ánh trăng chiếu rọi, gió đêm nhẹ nhàng, bóng cây đung đưa, công tử đứng trước mặt như thần phật.

Thần phật ửng đỏ đuôi mắt, nắm lấy vai ta, giọng nói trầm ấm: "Nàng muốn trốn đi đâu?"

Ta giả vờ buồn bã: "Công tử đã nói muốn để ta tự do."

"Nhưng Triêu Triêu, nàng đã nói yêu ta, sao còn muốn đi?"

Nói xong, công tử ôm chặt ta vào lòng.

"Ta không cho phép nàng đi."

Loading...