Cửa hàng chỉnh sửa hậu duệ - Chương 4
Cập nhật lúc: 2024-07-20 17:11:12
Lượt xem: 4,847
7
Một tích tắc——
Cha Trần đập mạnh đũa xuống bàn.
"Con làm loạn cái gì!
“Bố biết ngay bọn giáo viên bên ngoài sẽ dạy con những thứ vớ vẩn mà! Tại sao phải học lại? Thật lãng phí một năm! Rõ ràng, con là thiên tài của Trình gia chúng ta, dù có học đại học ở đâu cũng sẽ có cuộc sống tốt đẹp!
"Con phải có niềm tin vào chính mình. Hãy nhìn những đứa trẻ cùng trang lứa với con xem. Ai thông minh hơn con?"
Đầu Trình Minh cúi thấp hơn, hai tay nắm chặt đôi đũa.
Mẹ Trình thấy thế, vội vàng đi ra giảng hoà: "Ồ, sao vậy? Đang tốt mà sao lại nặng lời thế này?"
Bà ấy vỗ nhẹ lưng Trình Minh an ủi, sau đó đổi chủ đề.
"Không sao đâu con, bố con chỉ là lo lắng cho con. Con là con của bố mẹ, bố mẹ có làm gì đi chăng nữa cũng chỉ là muốn tốt cho con thôi.
"Con nghĩ xem từ nhỏ đến lớn, bố mẹ đã làm gì có hại cho con chưa? Bố không cho con học lại vì điều đó thực sự không cần thiết. Không phải trường đại học gần nhà cũng rất tốt sao? Gần nhà nên bố mẹ có thể đến thăm con thường xuyên.
"Con còn nhỏ, nếu con đến tận Thanh Bắc học, con mà xảy ra chuyện gì, bố mẹ sẽ rất lo lắng cho con."
Khoé miệng Trình Minh mím lại thành một đường thẳng.
Bố mẹ Trình đều đặt đũa xuống, lặng lẽ nhìn cậu ấy.
"Rõ ràng Minh Minh của chúng ta là đứa trẻ hiếu thảo và hiểu chuyện nhất phải không?"
Nó giống như một từ khoá kích hoạt tâm trí.
Trình Minh cúi lưng xuống, có vẻ chán nản.
Cậu bé thì thầm: "Được rồi, con sẽ không học lại."
Nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt của bố mẹ Trình.
"Đúng rồi, đây mới là đứa con ngoan của chúng ta!"
Xem như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra, họ lại vui vẻ gắp đồ ăn cho Trình Minh và trò chuyện như cũ.
Trình Minh ngơ ngác nhìn bọn họ, cuối cùng im lặng, nuốt chửng món ăn mà không nói một lời.
Bằng cách này, Trình Minh thuận lợi bước vào trường đại học gần nhà.
Trở thành một sinh viên đại học mười tuổi.
Vào ngày khai giảng, bố mẹ Trình lưu luyến không rời tiễn con trai mình vào nhập học.
Màn hình lại rơi vào bóng tối.
Lúc này, cả thẩm phán và mọi người dự thính đều nhận thấy có điều gì đó không ổn.
Ý kiến được chia thành hai phe.
Một nhóm cho rằng cách tiếp cận của vợ chồng Trình gia là hơi cực đoan và cần tôn trọng ý kiến riêng của trẻ.
"Những bậc cha mẹ này... có phần quá kiểm soát..."
"Tôi cảm thấy bọn họ thực sự rất yêu Trình Minh, nhưng tình yêu này thực sự quá đáng sợ."
"Trình Minh giống như một con rối bị bọn họ điều khiển từ đầu đến cuối, chỉ có thể sống theo ý bọn họ, đây thật sự là tình yêu sao?"
Một phe khác lại có quan điểm ngược lại.
"Thật ra tôi t có thể hiểu được cảm giác của bọn họ. Đừng quên, Trình Minh mới mười tuổi, thử nghĩ đổi lại là con cái của các người đi, để nó đi đến một nơi xa như vậy, mọi người không lo lắng hay sao?"
"Đúng vậy, Trình Minh là một đứa trẻ thần đồng, nhưng suy cho cùng thì cậu ấy chỉ là một đứa trẻ không biết tự chăm sóc bản thân, cha mẹ lo lắng là chuyện bình thường."
“Mặc dù cách tiếp cận của họ hơi cực đoan nhưng tôi hiểu đó là tấm lòng của bậc làm cha làm mẹ”
Lúc này, cha mẹ của Trình Minh vốn đang ngồi trên ghế nguyên đơn đã trốn vào một góc hẻo lánh.
Người đại diện nguyên đơn lau mồ hôi trên trán, gay gắt nói: “Đây là cái gì?”
"Ai cũng là lần đầu làm cha mẹ, ai có thể dám cam đoan rằng mình có thể làm được tốt hơn, mọi người cũng đã cố gắng hết sức?"
Tôi mỉm cười, vẫn không nói gì, ra hiệu cho mọi người xem tiếp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cua-hang-chinh-sua-hau-due/chuong-4.html.]
8
Màn hình lóe lên, cuộc sống sinh viên sôi động nhiệt huyết hiện ra trước mắt mọi người.
Vì là người nhỏ tuỏi nhất lớp, lại có biệt danh “ thần đồng” nên tất cả mọi người trong lớp đều hết lòng chăm sóc Trình Minh.
Trình Minh vốn đang cô đơn nhưng khi học đại học dường như đã biến thành một con người khác, dần dần trở nên vui vẻ và hay cười.
Cha mẹ Trình thường đến trường vào mỗi cuối tuần để thăm cậu đồng thời mang cho cậu và bạn bè những món ăn ngon.
Khi đó, Trình Minh cũng đã dần quên đi ước muốn được học lại của mình.
Cậu bắt đầu cảm thấy cuộc sống như thế này cũng khá tốt.
Cho đến một ngày cuối tuần, cha mẹ Trình mang theo những túi lớn nhỏ đựng đầy đồ đến cổng trường.
Họ mỉm cười và nói với Trần Minh lúc này vẫn chưa hiểu chuyện gì:
"Minh Minh, căn nhà cũ ở quê bố mẹ đã cho thuê rồi."
“Mẹ con và bố thuê một căn nhà trong trường để học cùng con.”
Mẹ Trình Minh vui vẻ vỗ lưng của cậu.
“Ồ, con không biết đâu, gia đình đó vừa nghe nói đây là nhà của tiểu thần đồng liền quyết định cho thuê luôn mà không chút do dự!
"Con thực sự là ngôi sao may mắn nhỏ của bố mẹ!"
Sau đó, cha mẹ Trần cho Trần Minh xem ngôi nhà họ thuê trong khuôn viên trường.
Nó sạch sẽ, sáng sủa, thoải mái và ấm áp hơn ngôi nhà ban đầu.
Chiếc lồng vô hình một lần nữa bao bọc lấy cậu thật chặt, cậu cảm thấy khó thở.
Nhưng khi nhìn vào đôi mắt vui mừng của bố mẹ, cậu không thể nói được một lời từ chối hay thắc mắc.
Cha Trần liếc nhìn Trần Minh đang im lặng và vui vẻ nói thêm:
“Mẹ con và bố đã tìm được một số công việc làm công ở trường, nên chúng ta không cần phải lo lắng về tiền bạc. Bố mẹ sẽ hỗ trợ con học đại học dù phải đập nồi bán sắt đi chăng nữa."
Công việc mà bố Trình đề cập đến là làm bảo vệ ở cổng trường, còn mẹ Trình làm việc ở căng tin để chuẩn bị bữa ăn.
"Mà này Minh Minh, con đừng ở ký túc xá nữa. Nhà này rộng lắm, cả nhà chúng ta có thể ở cùng nhau, rất tiện."
Trình Minh mở miệng, cuối cùng nhịn không được muốn nói cái gì đó.
Cha Trình đã đoán trước được hành động của cậu nên chỉ nhẹ nhàng nói: “Bố mẹ làm như vậy chỉ là muốn tốt cho con.”
Trình Minh hoàn toàn không còn lời gì để nói.
Dần dần, những người bạn cùng lớp đều phát hiện ra Trình Minh đã trở nên ít nói.
Cậu cố tình tránh tiếp xúc với các bạn cùng lớp và một mình độc lai độc vãng.
Một người bạn vốn là bạn tốt của Trình Minh tuy đã nghe nhiều lời đồn về gia đình của cậu, nhưng vẫn không tin mà tiếp tục trò chuyện như cũ.
Nhưng cha Trình mẹ Trình giống như những bóng ma, trước mặt thì mỉn cười thân mật, sau lưng lại u ám dò xét.
Người bạn nghĩ rằng mình có thể chịu đựng được, chỉ là ban đầu họ mới như vậy thôi, sau này quen thuộc rồi chắc chắn sẽ đỡ đi..
Cho đến khi cả hai đứa trẻ vào phòng tắm, bố Trình vẫn đi theo phía sau.
Người bạn cuối cùng không thể chịu đựng được nữa , cậu ấy cố gắng liên lạc riêng với Trình Minh và nói rằng
"Bố mẹ cậu như vậy là không ổn đâu. Họ phải để cho cậu trưởng thành và học cách đối mặt với mọi thứ chứ."
Trình Minh sắc mặt tái nhợt, còn chưa kịp nói gì, cha Trình bỗng nhiên nhảy dựng lên.
"Ha, ta bắt được rồi nhé!"
"Ta biết mày cố ý tiếp cận Minh Minh, mày không có ý tốt gì! Mày thật sự chỉ muốn gieo rắc bất hòa và ghen tị với tài năng của Minh Minh nhà tao thôi!"
Người bạn sốc vô cùng và cạn lời trước quan điểm kỳ lạ của cha Trình
Tuy nhiên, điều khiến cậu ấy ớn lạnh hơn nữa chính là thái độ của Trình Minh.
Vẫn im lặng không nói một lời.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Sau ngày hôm đó, Trình Minh chính thức mất đi người bạn cuối cùng của mình...