Cửa hàng chỉnh sửa hậu duệ - Chương 5
Cập nhật lúc: 2024-07-20 17:11:44
Lượt xem: 2,355
9
May mắn thay, lúc đó cha mẹ Trình vẫn còn không can thiệp quá nhiều vào việc học của Trình Minh.
Trong mắt các giáo viên và cố vấn, Trình Minh chỉ là một thiên tài trẻ cô độc.
Vì vậy Trình Minh sống như một cái trầm mặc, lặng lẽ, không nói một lời
Xuân qua, thu tới, thời gian trôi nhanh.
Trong nháy mắt, Trần Minh đã mười bốn tuổi, cuộc sống đại học sắp kết thúc.
Các thầy cô giáo đều có ấn tượng tốt về cậu học trò chăm chỉ và tài năng này.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Giáo sư đã liên hệ với bạn bè ở nước ngoài để giúp cậu ấy và có thể giới thiệu để cậu theo học tại một trường hàng đầu trong lĩnh vực chuyên môn.
Đây là một vấn đề lớn.
Cần trao đổi với phụ huynh.
Người hướng dẫn không suy nghĩ nhiều và mang quà đến gõ cửa Trình gia
Trình Minh thờ ơ nhìn cha mẹ và giaó sư chào hỏi nhau.
Cậu tự nhủ: Cứ thử đi, họ sẽ không đồng ý đâu.
Quả nhiên, cha mẹ Trình gia lại một lần nữa bác bỏ quyết định để con trai thoát khỏi tầm kiểm soát của họ và đi học cao học ở nước ngoài.
Người hướng dẫn có chút ngạc nhiên.
“Là vì chi phí sao? Xin gia đình đừng lo lắng, với năng lực của Trình Minh, cậu ấy nhất định có thể lấy được học bổng toàn phần ở nước ngoài.
“Chúng tôi cũng sẽ tìm mọi cách để hỗ trợ chi phí sinh hoạt.
"Tôi đảm bảo rằng sẽ không để vấn đề về tiền bạc ảnh hưởng đến việc học của cậu ấy."
Cha mẹ Trình vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, hành động như những bậc cha mẹ tốt nói: “Mọi thứ chúng tôi làm là chỉ muốn tốt cho con mình”.
"Thầy ơi, Minh Minh nhà chúng tôi rõ ràng là trẻ vị thành niên mà."
"Cha mẹ như chúng tôi sẽ lo lắng biết bao khi con trai một thân một mình ở nước ngoài!"
Người hướng dẫn giật mình.
Đây thực sự là một lý do hợp tình hợp lý.
Nhưng... Theo quan sát của thầy mấy năm nay, Trình Minh tuy còn trẻ nhưng hoàn toàn có khả năng sống tự lập.
Người hướng dẫn nghiến răng nghiến lợi, không đành lòng để một học sinh tài năng như vậy bị chôn vùi.
"Tôi hiểu gia đình cảm thấy thế nào.
"Hay là như vậy đi. Chi phí của Trình Minh sẽ do nhà trường chịu, tôi sẽ đích thân tài trợ cho một trong hai người đi cùng em ấy đi du học."
Nụ cười trên môi bố Trình nhạt dần, giọng điệu trở nên gay gắt hơn.
"Không cần đâu thầy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cua-hang-chinh-sua-hau-due/chuong-5.html.]
“Nhà chúng tôi dù thế nào đi nữa cũng là người Trung Quốc, vậy tại sao phải sính ngoại, phải ra nước goài học nhiên cứu sinh! Tôi không tin rằng một đất nước lớn như chúng ta lại không có đủ nguồn lực để Minh Minh tiếp tục nghiên cứu!"
Thầy chưa bao giờ gặp người có tam quan kỳ lạ như vậy, hơi thở có chút bất ổn.
Cuối cùng, Trình Minh đứng lên nói: “Thầy, em không đi.”
Cha mẹ Trình đứng cạnh con họ nhướng mày đầy tự hào.
Thầy đau lòng: “Em có biết em đã từ bỏ cơ hội tốt thế nào không?”
Đó là cơ hội được tiếp cận với những tài liệu đầu ngành, những nguồn kiến thức vô hạn tuyệt vời!
Em có thực sự muốn từ bỏ một cách nhẹ nhàng như vậy không?
Trình Minh mỉm cười, nhưng ý cười không chạm đến đáy mắt.
"Thưa thầy, em đã quyết định."
Ý kiến của em có thực sự quan trọng không?
Trình Minh trong lòng cười nhạo chính mình, khóe mắt liếc nhìn cha mẹ.
Sau khi giáo viên tuyệt vọng rời đi, cha mẹ Trình vui vẻ vây quanh Trình Minh.
"Minh Minh quả nhiên là đứa con ngoan của bố mẹ!"
Không ngờ, Trình Minh vốn luôn ngoan ngoãn lại đột nhiên vô cảm nhìn bọn họ.
"Con không cần phải đi du học nhưng con muốn hai người bán nhà và mua 100.000 cổ phiếu."
Hơn mười năm nuôi dưỡng Trình Minh, đây là lần đầu tiên cậu ấy dùng thái độ này nói chuyện với bọn họ.
Cha mẹ Trình nhất thời không có phản ứng gì, họ tức giận đến mức toàn thân run rẩy.
“Đây là cách con nói chuyện với bố mẹ mình sao?!”
Trình Minh không nhượng bộ: “Chính là vì con coi hai người là cha mẹ nên mới bảo hai người làm như vậy.”
"Nếu không, con sẽ bỏ nhà đi đến một nơi mà hai người sẽ không bao giờ tìm được con nữa đâu."
Nói xong cậu đóng sầm cửa lại.
Vợ chồng Trình nhìn cánh cửa đóng kín với vẻ khó tin.
Cha Trình tức giận đến mức nghiến răng.
“Chúng ta quá nuong chiều nó rồi! Nó không biết trên dưới nữa!
"Bỏ nhà đi thì cứ trốn nhà đi. Tôi muốn nhìn xem không có tiền thì có thể đi đâu!"
Nhưng điều họ không ngờ tới là lần này Trình Minh có vẻ quyết tâm chống lại họ.
Cả tuần không ăn không uống.
Cha Trình thậm chí còn định dùng chìa khoá dự phòng mở cửa.
Nhưng Trình Minh từ lâu đã dùng tủ sách chặn cửa lại, cũng không có tác dụng gì.
Cuối cùng, họ đã thỏa hiệp và cầm giấy chứng nhận mua 100.000 cổ phiếu xin Trình Minh ra ngoài.