Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cúi đầu xuống xem, dưới gầm giường bạn có ai không nè? - Chương 4

Cập nhật lúc: 2024-10-15 13:24:21
Lượt xem: 83

9

Quán bar này rất kín đáo.

Bề ngoài chỉ là một bức tường dày, nhưng khi đẩy cửa, một thế giới khác mở ra.

Đi qua một hành lang dài tối tăm, trước mắt tôi đột nhiên sáng rực.

Nhìn cảnh tượng xa hoa, đèn đuốc chớp nháy và những cảnh thác loạn, tôi thấy hết sức quen thuộc.

Nơi này là thiên đường của những kẻ sa ngã.

Phía trong mới là khu vực của những kẻ giàu có.

Tôi vòng qua sảnh lớn và đi đến khu vực hậu cần.

Tôi đã báo trước với họ.

Họ đã chuẩn bị sẵn cho tôi một bộ đồ phục vụ.

Đã diễn thì phải diễn cho trọn vẹn.

Tôi đẩy một xe rượu trị giá hàng chục ngàn vào phòng VIP.

Phòng 888, khu A.

Tôi lấy điện thoại ra và gửi số phòng cho người ở đầu dây bên kia.

Phía đối diện lập tức trả lời: Đã nhận!

Tôi tiến lại gần cửa, bên trong không nhìn rõ được gì, chỉ là một màn đen tĩnh mịch.

Hửm?

Sao lại yên lặng như vậy?

Chẳng lẽ thông tin có sai sót?

Nhưng khi đẩy cửa bước vào, cả căn phòng rộng lớn trống trơn, không một bóng người.

Trong giây lát, đầu tôi nhanh chóng xoay chuyển.

Có bẫy!

Tôi lập tức cảm thấy không ổn.

Chưa kịp quay đầu lại, một đôi tay to lớn, cứng cáp đã bịt chặt miệng và mũi tôi.

Tôi vùng vẫy chống cự nhưng không sao địch lại đối phương.

Chiếc khăn đã tẩm đầy một loại thuốc khó ngửi khiến tay chân tôi lập tức mềm nhũn.

Cơ thể bất giác gục xuống.

Kẻ phía sau còn "tử tế" đỡ lấy cơ thể tôi.

Là ai…

Tôi cố gắng nhìn rõ khuôn mặt hắn.

Nhưng cuối cùng mí mắt vẫn không chịu nổi, tôi rơi vào một khoảng không tăm tối, bất tỉnh.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần.

Xung quanh dường như có rất nhiều người tụ tập.

Trong cơn mơ màng, tôi dường như nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc.

"Ừm, đưa cô ấy qua đó luôn đi."

10

Không biết đã bao lâu trôi qua.

Tôi bị đánh thức bởi những tiếng động loạt xoạt.

Tôi chầm chậm mở mắt.

Đôi mắt nhanh chóng thích nghi với môi trường trước mặt.

Ánh đèn lờ mờ nhấp nháy, không khí ngột ngạt và u ám.

Khi nhìn rõ mọi thứ, tôi đột nhiên sững lại, đôi mắt mở to, vẻ mặt bàng hoàng.

Một căn phòng nhỏ, ẩm ướt và tối tăm, trên sàn có thứ chất lỏng kỳ lạ chảy ra.

Trong phòng đứng kín khoảng mười mấy người, tay chân bị trói chặt, miệng bị bịt kín bằng băng keo.

Bất ngờ, nhưng cũng nằm trong dự đoán.

Việc tôi bị bắt cóc vẫn nằm trong tầm kiểm soát của tôi.

Mục đích của tôi chính là dùng thân mình làm mồi, xâm nhập vào hang ổ của địch.

Ghi lại nhiều bằng chứng phạm tội hơn.

Đây chính là một trong những cứ điểm bọn chúng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cui-dau-xuong-xem-duoi-gam-giuong-ban-co-ai-khong-ne/chuong-4.html.]

Nhìn những người bị bắt có vẻ yếu ớt, một số còn đang bất tỉnh, tôi không khỏi nhíu mày.

Đúng là một đám tội phạm tàn ác!

Chẳng sớm thì muộn, chúng cũng phải đền tội.

Tôi đã chuẩn bị trước.

Dùng lưỡi d.a.o nhỏ giấu trong móng tay, tôi cố gắng cựa quậy, từng chút một cắt đứt lớp băng dính quấn quanh cổ tay.

Băng dính rất chắc chắn, mãi đến khi lòng bàn tay đẫm m.á.u thì nó mới lỏng ra và có vết rách.

Tôi cố gắng một lần, hai tay liền được giải thoát khỏi sự trói buộc.

Sau đó, mọi việc dễ dàng hơn nhiều.

Vì nóng lòng cứu người, tôi vội xé lớp băng dính trên miệng mình rồi chạy đến chỗ mười mấy nạn nhân kia.

Đây đều là nhân chứng, không thể để họ gặp nguy hiểm.

Thấy tôi thoát được, vài người còn tỉnh táo vui mừng khôn xiết, họ không nói được nhưng ánh mắt tràn đầy sự khát khao được sống.

Họ cũng hiểu tình cảnh của mình.

Nếu tiếp tục ở đây, người tiếp theo c.h.ế.t sẽ là chính mình.

Thấy họ không ngừng giãy giụa, tôi ra hiệu cho họ giữ im lặng:

"Mọi người đừng lo, tôi đến đây là để cứu các bạn. Tôi đã báo cảnh sát rồi, họ đang trên đường đến. Chúng ta sẽ được cứu hết. Giờ quan trọng là giữ sức."

Để phòng ngừa có ai đó vào phát hiện điều bất thường, khiến kế hoạch thất bại, tôi không thể tháo hết dây trói cho họ.

Sau khi an ủi mọi người, tôi không chần chừ, dùng lưỡi d.a.o cắt một lỗ nhỏ trên băng dính quấn quanh tay của từng người.

Chỉ cần giãy mạnh là có thể thoát ra.

Lưỡi d.a.o cắm vào da thịt, tay tôi m.á.u chảy đầm đìa, nhưng tôi không bận tâm.

Điều khiến tôi nhẹ nhõm là ánh mắt của từng người đều tràn đầy sự biết ơn dành cho tôi.

Lúc này, họ như thể xem tôi là vị cứu tinh của mình.

Tôi chính là hy vọng cuối cùng mà họ có thể bám víu.

11

Phòng kín, ống thông gió quá hẹp.

Cửa ra duy nhất là cánh cửa sắt trước mắt.

Đột nhiên, tôi chú ý đến một góc khuất, có một chiếc hộp sắt không khóa.

Tôi mở nó ra với chút hy vọng xem có thể tìm được dụng cụ gì không.

Nhưng khi mở ra, tôi choáng váng khi nhìn thấy bên trong là một người quen— bạn trai của tôi.

Sao anh ấy lại ở đây!

Anh ấy trần truồng, không một mảnh vải che thân, tay chân bị còng lại.

Người bạn trai ngày nào phong độ, điển trai, giờ đây tiều tụy đến không thể nhận ra, gần như chỉ còn thở thoi thóp.

Tôi vội bế anh ấy ra ngoài, phủ quần áo lên để che đi cơ thể trắng bệch của anh ấy.

Lúc này tâm trạng tôi tụt dốc không phanh.

Phải rồi, lẽ ra tôi đã phải nghĩ đến điều này từ trước.

Tên khốn đó rất thích bỏ thứ dơ bẩn gì đó vào nước.

Nếu không nhờ chiếc camera giấu kín trong phòng khách, có lẽ tôi cũng đã trở thành nạn nhân của hắn.

Tôi đoán không sai, Tề Toàn chính là người đã gặp chuyện hôm đó.

Chắc hẳn anh ấy đã phát hiện ra lối đi dưới giường nên mới bị bắt tới đây.

Khốn kiếp thật.

Nhưng tại sao viên cảnh sát đó lại lừa tôi?

Giờ xem ra, người dưới gầm giường hôm đó chính là viên cảnh sát đó.

Hắn đến nhà tôi để tìm bạn trai tôi.

Hắn cũng đã nhận ra việc mất tích của bạn trai tôi có liên quan đến tôi.

Có lẽ Tề Toàn đã nói điều gì đó với hắn.

Vì vậy hắn mới đến nhà tôi, chỉ là vô tình trốn dưới gầm giường.

Nhìn người bạn trai sống dở c.h.ế.t dở trước mặt, tôi cắn răng quyết định, dùng d.a.o rạch một vết lên lòng bàn tay.

Máu đỏ tươi không ngừng chảy vào miệng Tề Toàn.

Trong đầu tôi chỉ có một suy nghĩ:

Tề Toàn không thể chết.

Loading...