Cưu Chiếm Thước Sào - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-10-14 18:43:38
Lượt xem: 699
Hiện tại chuyện ta muốn bàn với Ung Châu, chính là việc buôn bán "hội thưởng ngọc".
Ngọc tốt khó tìm, những viên ngọc trai này lại to lớn sáng bóng, màu sắc rực rỡ, tin tức về hội thưởng ngọc vừa truyền ra ngoài, liền có rất nhiều thương nhân đến Ung Châu.
Muốn tổ chức hội thưởng ngọc, các nhà hào tộc đương nhiên phải xây dựng vườn mới.
Lúc này lưu dân rất nhiều, giá nhân công rẻ, xây vườn làm nhà so với bình thường còn có lời hơn.
Vì vậy lưu dân Ung Châu cuối cùng cũng có việc làm.
Ung Châu nhiều sông ngòi, Dao Nương bèn sai người mua một số đất ven sông làm trại nuôi ngọc trai.
Ngoại trừ thân binh ta mang đến từ kinh thành, trại ngọc chỉ thuê nữ nhân.
Dao Nương hứa với các nữ công, làm đủ tám năm ở trại nuôi ngọc, có thể mang theo kỹ thuật nuôi ngọc rời đi.
Đến lúc đó nếu muốn tự mình nuôi ngọc, Định vương điện hạ tuyệt đối không ngăn cản.
Trong hội thưởng ngọc, ngọc trai Từ gia rất được săn đón.
Ta sai người nói với thương nhân, muốn đổi ngọc trai Từ gia, không thể dùng vàng bạc, chỉ có thể dùng lương thực để trao đổi.
Các hào tộc địa phương tích trữ lương thực tranh nhau trả giá, thương nhân ngoại địa cũng vội vàng vận chuyển lương thực đến Ung Châu, ngọc trai Từ gia rất nhanh đã bị mua hết sạch.
Trong tay có lương thực, ta liền để Bùi Trực bắt đầu thi công đắp đê, thuê lưu dân vận chuyển cát đá.
Trên đê không chỉ lo cơm nước, còn phát không ít lương thực.
Để phòng ngừa có người tan làm về nhà đánh đập vợ con, ta lại thêm một quy định.
Người làm công phải để vợ mình đến nhận lương thực, nếu có chuyện nữ nhân bị thương, một lần thì khấu trừ tiền, hai lần thì phạt gấp đôi, ba lần thì đuổi việc.
Nếu nữ nhân không sống nổi thì có thể đến nha môn đăng ký hòa ly, đến trại ngọc hoặc lên đê làm công.
Thấy cuộc sống có hy vọng, lúc không đi làm công, bá tánh liền đào mương thoát nước trên ruộng, sửa sang lại ruộng đồng, lại như cỏ dại mà tiếp tục sống.
Đêm xuống, Thái thú Ung Châu đến tìm ta, cởi mũ quỳ rạp xuống đất, nói: "Định vương điện hạ, thần có tội."
Ta hỏi ông ta: "Đại nhân có tội ở chỗ nào?"
"Tham ô."
"Vì sao hôm nay đại nhân lại đến nhận tội?" Ta hỏi.
Ông ta cúi đầu nói: "Cháu gái của tội thần lấy cái c.h.ế.t uy hiếp, hiện giờ vừa mới cứu được, lang trung còn đang chẩn trị."
"Thần cả đời này không còn gì để trông chờ, chỉ còn lại đứa cháu gái này."
"Tính tình con bé cương trực, cuộc sống thanh bần, không muốn dùng của cải bất chính."
"Chỉ mong điện hạ mở rộng lưới trời, đừng liên lụy đến người vô tội."
Đứa cháu gái trong miệng ông ta, chính là nữ thích khách đến ám sát ta lúc trước.
Thích khách là nữ nhân, lại có thể làm quan, thậm chí không phải như ta phải giả nam trang, mà là đường đường chính chính làm "Hộ tào", đương nhiên là có lý do.
Năm đó con trai duy nhất của Thái thú Ung Châu qua đời, con dâu cải giá bảy tháng sau lại sinh ra một bé gái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-chiem-thuoc-sao/chuong-14.html.]
Mấy năm sau, thái thú biết được chuyện này, nghi ngờ đứa bé là cốt nhục của con trai mình, liền đón về bên cạnh, đặt tên là Bùi Trực, mời người dạy dỗ.
Nữ tử này tính tình ngay thẳng, căm ghét cái ác như kẻ thù, lại thông minh hơn người, từ nhỏ đã giúp ông nội xử lý văn thư.
Sau đó Hộ tào của Ung Châu bệnh chết, người thay thế lại gặp phải cướp trên đường núi.
Công việc chất đống nhất thời không tìm được người xử lý, liền do Bùi Trực tạm thời thay thế.
Từ khi nàng nhậm chức, sổ hộ tịch, số lượng ruộng đất nhà cửa, chưa từng có một lần sai sót.
So với vị Hộ tào tiền nhiệm không hề thua kém, thậm chí còn làm tốt hơn.
Thái thú Ung Châu gạt bỏ mọi ý kiến trái chiều, cũng không tấu báo lên triều đình, cứ để Bùi Trực mơ mơ hồ hồ "tạm quyền" chức Hộ tào như vậy.
"Kỳ thật hôm nay ngươi đến hay không đến, cũng không có gì quan trọng. Ngươi đốt sổ sách ngân lượng cứu tế, Bùi Trực lại dựa vào bản lĩnh nhớ dai, đã chép lại toàn bộ sổ sách."
"Hiện giờ người của ta đã cưỡi ngựa nhanh chóng, giả dạng thành thương nhân, đưa sổ sách về kinh thành rồi."
Ta bình tĩnh nói.
"Điện hạ nói chuyện này cho lão phu, chẳng lẽ không sợ ta cùng đường, sai người g.i.ế.c điện hạ, cứ như vậy mà tạo phản sao?"
Thái thú đột ngột ngẩng đầu nhìn ta.
Ta lại cười.
"Ngươi sẽ không làm vậy. Ngươi còn có việc muốn cầu xin, làm sao dám ra tay với ta? Ta đánh cược không phải là lương tâm và lá gan của ngươi, mà là lợi ích."
Thái thú Ung Châu trầm mặc một lát, hỏi: "Thần tự biết tội nghiệt sâu nặng, chỉ là điện hạ, vương triều thay đổi thế gia luân phiên, ngài có biết, vì sao ngàn năm nay, chuyện tham ô chưa từng dứt?"
Ta không nói biết, cũng không nói không biết, chỉ để ông ta nói tiếp.
"Thời tiền triều, thúc phụ của thần từng nhậm chức huyện lệnh ở Khúc huyện."
"Thúc phụ lấy vạn dân làm trọng trách của mình, thề rằng phải làm một vị quan thanh liêm, vì dân xin mệnh."
"Sau đó có một lần, công tử của thái thú đến Khúc huyện, gia nô của hắn ta đánh c.h.ế.t người."
"Lúc đó ta vừa đi xa trở về, nghe người ta nói, thúc phụ thả công tử của thái thú trở về, hủy bỏ vụ án, chỉ nói người c.h.ế.t là vì bệnh mà chết, vừa đúng lúc ngã xuống trước mặt công tử kia."
"Lúc đó ta trẻ tuổi khí thịnh, liền chất vấn thúc phụ, người còn nhớ lời thề năm xưa hay không?"
"Thúc phụ nói, nếu không làm như vậy, ngày sau thái thú trả thù, e là người nhà của người sẽ c.h.ế.t hết, một mạng cũng không giữ được."
"Người kể rằng Khúc huyện từng có một tên vô lại tống tiền bá tánh, chẳng may lại phát bệnh chết. Huynh đệ của tên vô lại gây sự kiện cáo quan, còn định hối lộ thúc phụ."
"Thúc phụ xử án xong, tha bổng cho bá tánh vô tội, xử án hơn một tháng, châu phủ lại nói muốn sửa án."
"Châu phủ nhận tiền, phán bá tánh phải bồi thường một khoản tiền lớn, nếu không sẽ bị lưu đày ngàn dặm."
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Thúc phụ không phục, lưu lại hồ sơ vụ án báo cáo lên trên, nhưng trong kỳ khảo hạch lại bị khiển trách và giáng chức vì người khác cai quản không có vụ án nào chưa kết thúc, còn vùng người cai quản thì có."
"Cuối cùng bá tánh không được cứu, bản thân thúc phụ cũng suýt nữa mất chức."
Thái thú Ung Châu cười một tiếng.
"Điện hạ, nếu là ngài, ngài sẽ làm như thế nào? Nếu làm quan tốt có thể cứu bá tánh, vậy ai cũng muốn làm quan tốt. Chỉ sợ là làm quan tốt thì cuối cùng lại không cứu được bá tánh, còn tự hại mình!"