Cưu Chiếm Thước Sào - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-10-14 18:45:07
Lượt xem: 722
Ta bị bắt rồi.
Trong một ngôi nhà cũ nát, sắc mặt tiều tụy, Sở Hiên ngồi ở vị trí chủ tọa, lạnh lùng nhìn xuống ta.
Ta chưa từng thấy bộ dạng này của hắn ta bao giờ, tức giận, hốt hoảng, liều lĩnh.
Cho dù cha hắn có chết, e rằng cũng không đến mức như vậy.
Có thể khiến hắn ta thất thố như vậy, chỉ e là đây là hy vọng duy nhất của cả Sở gia bọn họ.
Ta không hề sợ hãi, ngẩng đầu quát hỏi hắn: "Sở Hiên, ngươi có biết đây là tội gì không?"
Hắn cười lạnh một tiếng: "Sở mỗ có tội gì?"
“Tự ý rời khỏi kinh thành, bắt cóc thân vương, cản trở công vụ." Ta thản nhiên nói.
"Trong núi nhiều thổ phỉ, Định vương điện hạ trên đường về kinh bị tập kích, mất tích. Thần vẫn luôn dưỡng bệnh trong kinh, sao lại là thần bắt cóc thân vương chứ?" Sở Hiên nói.
Ta tức giận nhìn hắn ta: "Ngươi!"
"Xem ra trí nhớ của Định vương điện hạ không được tốt lắm nhỉ." Sở Hiên ôn hòa nói: "Nếu điện hạ không nhớ mình đã làm chuyện gì thì thần xin nhắc nhở ngài một câu."
"Ngài còn nhớ Dương Thuận không?"
Ta đương nhiên nhớ, ta nhớ rất rõ.
Con trai của Thừa Ân công, biểu đệ của thái tử và nhị hoàng tử, một kẻ ngu xuẩn lỗ mãng lại thích tự cho mình là thông minh, gió chiều nào theo chiều ấy.
Sở Hiên tiếp tục nói: "Mùa xuân năm ngoái, Dương Thuận đến tửu lâu uống rượu, lại nghe thấy có hai người nói chuyện ở phòng bên cạnh."
"Điện hạ có biết, hai người đó nói gì không?"
Không đợi ta trả lời, Sở Hiên giơ tay đập vỡ một chén trà.
"Lúc trước Ngũ điện hạ hiến kế cho thái tử, ta còn từng lén cười nhạo nói, Ngũ hoàng tử sốt sắng muốn lập công, lại phạm vào điều tối kỵ của thái tử, ngày sau nhất định sẽ bị ghét bỏ."
"Nực cười là ta thông minh cả đời, lại không ngờ rằng, những mưu sĩ xúi giục thái tử ném ngươi đến Ung Châu, vậy mà lại là do Ngũ điện hạ sắp xếp."
"Ta chưa từng nghĩ tới, rõ ràng là chuyện tốt, vì sao ngươi lại cố ý khiến thái tử nghi ngờ? Lại còn cố tình tìm cách đến Ung Châu?"
Ta im lặng không nói.
"Không nói nữa đúng không? Vậy để Sở mỗ nói thay cho điện hạ. Bởi vì Ngũ điện hạ tính toán thời gian, cảm thấy Thất điện hạ sắp chết. Đến ngày Thất điện hạ chết, kinh thành sẽ trở thành nơi thị phi."
"Cho nên chuyến đi Ung Châu này, Ngũ điện hạ vậy mà là đi tránh tai họa."
Mỗi lần Sở Hiên nói một chữ thì sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.
"... Thất đệ ra sao rồi?" Ta trầm mặc rất lâu, mới khàn giọng hỏi.
"Tốt lắm, tốt lắm, may mà điện hạ còn nhớ đến Thất điện hạ, người đệ đệ này."
Sở Hiên nghiến răng nghiến lợi, nói từng chữ một: "Hắn ta đau đớn vô cùng, cả ngày bị đau bụng đau đầu hành hạ, thần trí điên cuồng, không thể ngủ yên. Cho đến ngày chết, đau đớn cũng không hề dừng lại."
"Tất cả những điều này, chỉ vì Dương Thuận ở tửu lâu nghe thấy hai đạo sĩ ở phòng bên cạnh cười nói với nhau rằng, người người đều nói nuốt kim đan có thể thành tiên, thực tế kim đan được luyện từ chu sa, bên trong có độc tính rất lớn."
"Trong triều trên dưới không ai không biết, Thất hoàng tử thích vui chơi, thích cầu tiên vấn đạo, thích những thứ kỳ lạ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-chiem-thuoc-sao/chuong-16.html.]
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"Dương Thuận sốt sắng muốn lập công, muốn giúp biểu huynh của mình là thái tử diệt trừ con trai của kế hậu. Chỉ cần Thất hoàng tử chết, lại đổ tội cho Tam hoàng tử, cho dù thái tử hay nhị hoàng tử kế vị, thì hắn ta cũng là hoàng thân quốc thích."
"Ngũ điện hạ quả nhiên là cao tay, chỉ với một mình Dương Thuận, liền kéo cả thái tử, nhị hoàng tử, tam hoàng tử và thất hoàng tử vào cuộc."
"Chỉ có Ngũ hoàng tử ngài, hiến kế cho thái tử nhưng lại bị nghi kỵ, bị xem như quân cờ bỏ đi mà phái đến Ung Châu, chuyện này vậy mà không liên quan gì đến ngài! Nhưng ai biết được rằng, ngài mới chính là người đứng sau màn kịch này?"
Ta vẫn không chịu thừa nhận: “Ta cũng không biết rằng Sở đại nhân còn tinh thông cả việc viết thoại bản cơ đấy. Câu chuyện này quả là li kì, nhưng mà, bằng chứng đâu?”
"Bằng chứng ư? Sở gia ta hành sự, từ bao giờ phải cần đến bằng chứng?"
Sở Hiên tiến đến trước mặt ta, đưa tay siết chặt cổ ta, nghiến răng ken két: "Ngươi làm việc quả là gọn ghẽ, nhưng giờ ngươi đã rơi vào tay ta, Sở Hiên ta muốn ngươi chết, liệu ngươi có thể làm gì được ta?"
Ta bị siết cổ đến mặt mày tái mét, hai chân quẫy đạp yếu ớt.
"Khụ... khụ khụ... Sở đại nhân... có... có gì từ từ nói..."
"Thất điện hạ c.h.ế.t yểu, cô mẫu thất sủng, hậu cung đã nhiều năm rồi chẳng có ai sinh hạ được long chủng. Dù có đưa thêm một muội muội vào cung, sinh hạ hoàng tử, cũng chẳng biết có sống nổi hay không!"
Sở Hiên nghiến răng ken két: "Ngươi bảo ta làm sao nói chuyện tử tế với ngươi được? Ngươi hủy hoại đại kế của Sở gia ta, hôm nay dù có chính tay bóp c.h.ế.t ngươi, cũng khó mà nguôi ngoai mối hận trong lòng ta!"
"Khụ..."
Móng tay ta bấu chặt vào mu bàn tay hắn, đứt quãng noi: "Ta... ta là nữ nhi... Ta cầu xin ngươi, dù có g.i.ế.c ta, cũng hãy để ta được c.h.ế.t với thân phận nữ nhi..."
Lời còn chưa dứt, Sở Hiên liền buông tay, kinh ngạc tột độ: "Ngươi nói gì cơ?"
Ta y phục xộc xệch, vội vàng buộc lại đai bó ngực, mặc kệ nha hoàn nghiệm thân kia rời đi.
Một lát sau, Sở Hiên lại đến, ta đã chỉnh trang lại y phục, tóc tai buông xõa, ngây ngốc ngồi bên cửa sổ.
"Ngươi, ngươi..." Sở Hiên nhất thời dường như không biết nên nói gì, "Sao ngươi lại là nữ tử?"
Ta khẽ thở dài một tiếng.
"Chuyện năm xưa, Sở đại nhân chắc hẳn rõ hơn ai hết.”
"Ban đầu Sở gia nhắm vào bá phụ, đáng tiếc bá phụ mất sớm, Sở gia bèn chuyển sang đặt cược vào phụ hoàng.”
"Mẹ ta theo tiểu thư nhà ngươi. Dọc đường hành quân gian khổ, Sở tiểu thư không chịu nổi vất vả, bên cạnh phụ hoàng lại cần người chăm sóc, bèn phái mẹ ta đi theo hầu hạ.”
"Trong doanh trại thiếu nữ tử, phụ hoàng muốn nạp mẹ ta, mẹ ta nào có thể làm chủ? Nhưng trong mắt Sở tiểu thư, mẹ ta đã phạm phải tội ác tày trời rồi.”
"Về sau, Sở tiểu thư sinh con đầu lòng không giữ được, hài tử c.h.ế.t yểu, liền trút giận lên mẹ ta, muốn đánh c.h.ế.t bà ấy.”
"May mắn là mẹ ta lúc đó đang mang thai, mới có thể may mắn thoát chết. Nhưng mẹ ta nghe những nô tỳ khác bàn tán, nếu không sinh được con trai, tính mạng vẫn khó giữ.”
"Mẹ ta nhất thời kinh hãi, bèn mua chuộc bà đỡ, nói dối ta là con trai.”
"Sau khi lưu lạc dân gian, ta dần lớn lên, biết được thân phận mình khác thường. Chỉ là thế đạo này, một nữ tử sống ở ngoài nhiều bất tiện, ta bèn giả nam trang, để che mắt thiên hạ, còn nạp thiếp, lấy vợ."
"... Sau đó, thê thiếp của ngươi phát hiện ra bí mật của ngươi, dùng chuyện này để uy h.i.ế.p ngươi, nên ngươi mới diệt khẩu bọn họ, nói dối là c.h.ế.t vì bạo bệnh?" Sở Hiên đưa mắt nhìn ta, cất tiếng hỏi.
Ta kinh ngạc nhìn hắn, "Làm sao ngươi biết được việc này?"
Sở Hiên đáp: "Ta đã phái người đến đó tra xét, ngươi làm việc không được cao minh, sơ hở rất nhiều. Chỉ là việc này không thể làm lớn chuyện, nên ta tạm thời gác lại."
Ta lặng lẽ gật đầu.