Cứu Rỗi Thất Bại - 4
Cập nhật lúc: 2024-08-29 15:04:33
Lượt xem: 89
Tôi bình tĩnh nhìn hành động của cậu ấy.
Dường như phản ứng của tôi không đủ mạnh, Kỳ Phong lên tiếng: “Bây giờ có phải cậu rất tức giận, rất ghét tôi không?”
“Tớ sẵn lòng làm bạn cùng bàn với cậu.”
Kỳ Phong ngạc nhiên nhìn tôi.
“Tôi không có ý đó...”
Lời cậu ấy còn chưa nói hết thì đã bị giáo viên gọi ra ngoài hành lang đứng phạt.
18
Tôi và Kỳ Phong trở thành bạn cùng bàn, điều này giúp tôi dễ dàng tiếp cận và chinh phục cậu ấy hơn. Nhưng nó cũng đồng nghĩa với việc tôi có thêm nhiều việc phải làm.
Ví dụ như việc quét dọn lớp vào mỗi thứ sáu vốn là của Kỳ Phong, giờ lại do tôi đảm nhận.
Khi mọi người đi ăn trưa, tôi cầm chổi lên. Thẩm Lục bước vào lớp, liếc mắt liền nhìn thấy tôi. Cậu ấy kiên quyết đứng chắn trước mặt tôi: “Hôm nay quét dọn không phải việc của cậu, cậu đừng làm hộ cậu ta.”
Tôi khựng lại, Thẩm Lục từ từ tiến lại gần tôi.
“Có phải cậu ta hù dọa cậu không? Cậu nói cho tớ biết, tớ sẽ giúp cậu.”
Chưa kịp để tôi trả lời, cửa sau đã bị ai đó đạp mạnh.
Kỳ Phong đ.ấ.m vào mặt Thẩm Lục, hất cậu ấy ngã xuống đất.
“Tôi đã bảo cậu không được nhiều chuyện.”
Tôi hoảng hốt kéo tay Kỳ Phong: “Đừng đánh nữa, Kỳ Phong.”
Kỳ Phong đột ngột dừng lại, nhìn thẳng vào mắt tôi nói: “Cậu đã quên mình đến đây để cứu rỗi ai rồi sao? Có vẻ như cậu cũng muốn bị xóa sổ.”
“Tớ biết.”
“Nhưng Thẩm Lục không có lỗi.”
Kỳ Phong nhìn tôi không thể tin nổi.
“Được, được, được.”
Kỳ Phong nói lớn tiếng rồi quay lưng bỏ đi.
19
Kỳ Phong đã ba ngày liền không đến trường, tôi đến nhà cậu ấy mấy lần nhưng đều không gặp được. Đến trưa ngày thứ tư, một người bạn của Kỳ Phong tìm đến tôi. Cậu ta nói Kỳ Phong đang đợi tôi ở sân thượng.
Vừa đẩy cửa sân thượng ra, tôi đã thấy cậu ấy. Kỳ Phong đứng quay lưng về phía tôi, ngẩng mặt lên nhìn về phía mặt trời.
Gió nhẹ nhàng lùa vào mái tóc của cậu, cậu từ từ quay đầu lại.
“Lương Noãn.” Cậu ấy gọi tên tôi một cách bình tĩnh.
“Những ngày qua tôi đã suy nghĩ rất nhiều, từ lúc nhỏ đến giờ, tôi nhận ra mình luôn sống trong quá khứ, luôn hận thù những gì đã xảy ra.”
Kỳ Phong tiến về phía tôi, dừng lại cách tôi một bước chân.
“Tôi muốn xin lỗi cậu, tôi không nên đốn mạt như vậy, không nên chống đối những người muốn giúp đỡ tôi.”
“Cậu có bằng lòng cho tôi một cơ hội nữa không? Tôi sẽ trân trọng nó.”
Giọng điệu của Kỳ Phong vô cùng chân thành, thậm chí trong mắt cậu còn có ánh lệ lấp lánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-roi-that-bai/4.html.]
Ánh mặt trời chiếu sau lưng cậu, bóng đổ dần dài ra.
“Tất nhiên.”
Chúng tôi cùng nhau cười trên sân thượng, thật muốn kéo dài khoảnh khắc ấm áp này mãi mãi.
20
Kỳ Phong đã dùng hành động để chứng minh quyết tâm của mình. Cậu ấy bắt đầu xa lánh những người bạn xấu, bắt đầu chăm chỉ học tập, không còn ngủ gật trên lớp nữa.
Tháng Năm Đổi Dời
Lúc đầu tôi vẫn còn hoài nghi, cho đến một ngày tan học, tôi và Kỳ Phong nhìn thấy có người đang bị bắt nạt. Chưa kịp phản ứng, Kỳ Phong đã lao tới.
Cậu ấy đứng chắn trước người bị bắt nạt.
“Phắn đi, mày là cái gì chứ?”
Kẻ bắt nạt cầm cây gậy bóng chày ra lệnh cho Kỳ Phong tránh ra, nhưng Kỳ Phong vẫn đứng im.
Cậu ấy nói: “Nếu còn đánh cậu ta nữa, tôi sẽ gọi cảnh sát.”
Kẻ bắt nạt cười chế giễu một tiếng, rồi đánh cây gậy vào người Kỳ Phong.
Kỳ Phong không né tránh, rên rỉ một tiếng rồi ngã quỵ xuống đất. Máu từ đầu cậu chảy ra, kẻ bắt nạt lập tức bỏ chạy.
Tôi lo lắng đỡ Kỳ Phong dậy, nhưng cậu ấy vẫn cố gắng trấn an tôi.
“Không sao đâu, không vấn đề gì đâu, chỉ là có trông hơi đáng sợ thôi.”
“Cậu đừng sợ.”
Tôi đỡ Kỳ Phong đến phòng khám.
May mắn là vết thương ở đầu không quá sâu, chỉ cần băng bó đơn giản là được.
Tôi thở phào nhẹ nhõm: “Cậu điên rồi à, sao lại lao vào một mình như vậy?”
Kỳ Phong ngắt lời tôi: “Tôi chỉ muốn chuộc lại những lỗi lầm trước đây.”
Tôi vỗ vai cậu ấy.
Đây là lần đầu tiên tôi nhận ra Kỳ Phong thực sự muốn thay đổi.
21
Hôm nay là lần đầu tiên tôi đến nhà Kỳ Phong, nhà cậu ấy khá đơn sơ nhưng rất gọn gàng.
“Cậu ăn chút gì đó thanh đạm nhé?”
Trong mắt Kỳ Phong thoáng hiện lên một tia kinh ngạc, rồi gật đầu.
Tôi bước vào bếp, bắt đầu chuẩn bị bữa tối. Khi tôi mang thức ăn ra, Kỳ Phong đang ngẩn người ra một lúc.
Tôi đưa đôi đũa đến bên tay cậu ấy, cậu ấy nói lời cảm ơn bằng giọng nói khàn khàn.
Ánh đèn mờ ảo bao trùm lấy chúng tôi, không gian chỉ còn lại tiếng thở đều đều của tôi và cậu ấy.
“Tối nay tớ sẽ không về nhà đâu, nếu cậu thấy khó chịu thì chúng ta sẽ đến bệnh viện.”
Kỳ Phong nhắm mắt lại dưới ánh nhìn của tôi.
Tôi nhẹ nhàng vỗ vào những ngón tay lạnh lẽo của cậu ấy, hi vọng có thể mang lại cho cậu ấy chút ấm áp.