Cứu Rỗi Thất Bại - 3
Cập nhật lúc: 2024-08-29 15:03:38
Lượt xem: 130
Cho đến một ngày, sau khi ngủ dậy trong giờ học, tôi phát hiện ra cửa lớp không thể mở được, và khi tìm điện thoại, tôi nhận ra điện thoại cũng đã biến mất.
Tôi biết tất cả những điều này đều do cậu ấy bày ra.
Ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ dần dần buông xuống, bóng tối từng chút một chiếm lấy bầu trời.
Tôi ngồi bất lực trên sàn, buộc phải chấp nhận hiện thực này. Có lẽ tiếng lòng cầu cứu của tôi đã cảm động đến trời cao, nên có người tình cờ đi ngang qua, và tôi như nắm được một cọng rơm cứu mạng.
“Bạn học ơi, tớ bị nhốt ở trong này, cậu có thể giúp tớ mở cửa được không?”
Cậu ấy gật đầu, nhanh chóng mở cửa lớp học.
Tôi nhìn vào đôi mắt đen của cậu ấy và chân thành cảm ơn.
“Bạn học, cậu không sao chứ? Tớ tên là Thẩm Lục.”
Tôi lắc đầu: “Thực sự cảm ơn cậu rất nhiều.”
Rời khỏi trường, tôi đến nhà Kỳ Phong.
Kỳ Phong sống ở ngoại ô, đây là ngôi nhà bà ngoại để lại cho cậu ấy, sân không lớn lắm, chất đầy rác thải bỏ đi. Có một tấm biển trước cửa ghi “Thu mua phế liệu”.
Tôi gõ cửa nhưng không có ai ở trong.
Gần mười giờ tối, Kỳ Phong mới chậm rãi trở về. Cậy ấy cúi đầu đứng bên đường, cơ thể gần như hòa vào màn đêm dày đặc.
Tôi gọi tên cậu ấy, cậu ấy đáp lại và nhìn về phía tôi.
Ánh mắt cậu ấy hiện lên sự ngạc nhiên, sau đó sải bước về phía tôi.
“Ví của cậu bị rơi trong lớp học.” Tôi mở lời trước.
Kỳ Phong cười khẩy một tiếng, giật lấy chiếc ví.
“Tôi không nhớ có nhiều tiền trong đó như vậy.”
Tôi im lặng không nói, định quay người bỏ đi.
Nhưng Kỳ Phong gọi tôi từ phía sau.
“Làm sao cậu ra được?”
“Cậu đoán xem.” Tôi cười: “Kỳ Phong, hẹn gặp lại vào ngày mai.”
14
Kỳ Phong bước vào lớp ngay khi tiếng chuông reo, sau đó nằm gục xuống bàn ngủ say sưa.
Ngay khi tiết học đầu tiên kết thúc, cậu ấy đi ra ngoài. Tôi đi theo sau cậu ấy, nhìn cậu ấy ném cặp sách qua tường rào.
Kỳ Phong từ từ quay người lại, ánh mắt dừng trên người tôi.
“Cậu theo tôi làm gì?”
Tôi không trả lời câu hỏi của cậu ấy, mà bước đến trước mặt cậu ấy.
“Cậu định trốn học à? Tớ còn chưa trốn học bao giờ.”
Có lẽ ánh mắt của tôi quá mãnh liệt, Kỳ Phong hiếm khi im lặng.
Tôi trèo qua tường rào theo Kỳ Phong, cảm giác kích thích và phấn khích tràn ngập lồng n.g.ự.c tôi.
“Đừng cười, cười xấu lắm.”
Kỳ Phong nhìn tôi, bóng cây in loang lổ trên người cậu ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-roi-that-bai/3.html.]
Tôi nhướng mày không quan tâm: “Được rồi, cậu cười đẹp nhất.”
Kỳ Phong theo phản xạ đưa tay lên chạm vào khóe miệng.
Lúc này cậu mới nhận ra mình cũng đang cười.
15
Tôi gặp lại Thẩm Lục, cậu ấy là học sinh chuyển trường.
Cậu ấy tự giới thiệu một cách thoải mái, khi giáo viên bảo cậu ấy chọn chỗ ngồi, cậu ấy không chút do dự đi về phía tôi.
“Bên cạnh cậu có ai không, tớ có thể ngồi cạnh cậu không?”
Tôi không có lý do gì để từ chối.
Kỳ Phong đang ngủ say phía sau không biết đã tỉnh dậy từ lúc nào, ánh mắt thỉnh thoảng lại dừng trên người tôi.
“Bạn cùng bàn mới?”
Kỳ Phong đi đến trước mặt tôi, nhìn xuống tôi từ trên cao.
Thẩm Lục đứng dậy trước: “Xin chào, tôi tên là Thẩm Lục.”
Kỳ Phong nhìn cậu ấy từ trên xuống dưới, vẻ khinh thường hiện rõ trên mặt.
“Tôi không nói chuyện với cậu.”
Tháng Năm Đổi Dời
Thẩm Lục cũng không cảm thấy xấu hổ, cậu ấy mỉm cười dịu dàng.
“Được rồi.”
Thẩm Lục và Kỳ Phong tạo thành một sự tương phản rõ rệt.
16
Thẩm Lục là một người rất tốt.
Khi tôi vì những chuyện khác mà không ăn cơm trưa, Thẩm Lục sẽ chia phần của cậu ấy cho tôi.
Hôm đó, vừa mới cắn miếng bánh mì đầu tiên thì cái bàn trước mặt tôi đã bị ai đó đá đổ. Tôi ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Kỳ Phong đang đứng sau lưng tôi với vẻ mặt không vui.
“Tôi không ăn trưa thì cậu cũng không được ăn.”
Chưa kịp nói gì, Thẩm Lục đã đứng chắn trước mặt tôi: “Kỳ Phong, cậu bị điên à.”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy Thẩm Lục tức giận.
Kỳ Phong sững sờ một lúc rồi bật cười lớn.
Cậu ấy như đang cười nhạo Thẩm Lục không biết tự lượng sức, rồi ngẩng đầu nhìn tôi, ánh mắt đầy vẻ tự tin.
“Lương Noãn, cậu nói xem, có nghe lời tôi không?”
Đột nhiên tôi không dám nhìn vào mắt Thẩm Lục, lần đầu tiên tôi lắp bắp: “Tớ...tớ nghe lời cậu.”
17
Kỳ thi đại học ngày càng đến gần, để khuyến khích học sinh, giáo viên quyết định sắp xếp chỗ ngồi dựa theo thành tích học tập. Học sinh nào có điểm cao sẽ được ưu tiên chọn chỗ ngồi trước.
Vì là học sinh chuyển trường nên tôi không có điểm số trước đó, thế nên tôi bị xếp vào phòng thi cuối cùng. Và tôi sẽ thi cùng phòng với Kỳ Phong.
Cả lớp im phăng phắc cho đến khi còn 15 phút nữa là hết giờ làm bài. Kỳ Phong đột ngột quay lại, giật lấy bài làm của tôi và xé nát thành từng mảnh trước mắt tôi.