Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 14
Cập nhật lúc: 2024-10-09 08:22:20
Lượt xem: 7
Vì thế đành phải thả một chút quỷ khí ra, từng đám từng đám chuyển động ở trong động tạo thành một cái nệm êm, lại tiếp tục có từng đám khác di chuyển tạo ra gối đầu và chăn mền.
Khanh Linh vân vê “chăn mền”, hoàn hảo, ngoại trừ hơi đen một chút ra thì cũng đủ mềm mại, tắt đèn rồi tất cả đều như nhau mà thôi.
Nàng chọt chọt chăn mền: “May là ta thích nghi tốt.”
Trước khi chuẩn bị đi ngủ, Khanh Linh lại đi tới trước quan tài, quan sát tay của Cố Vọng, xác định không có vấn đề gì lớn mới trở về nằm xuống.
Nàng nhìn những đốm lửa ma trơi vây quanh, mỉm cười, sờ lên một đốm lửa trong đó: “Tắt đèn ~ ngủ ngon!”
Nga
Ma trơi xì xầm một chút rồi tắt.
Trong động chìm vào bóng tối, Khanh Linh vùi người vào trong quỷ khí, chưa đầy một lát sau đã ngủ say.
Không biết đã qua bao lâu, trước cái “giường tạm thời” của nàng nhiều hơn một bóng người.
Cảm nhận được bất an, ma trơi lại cọ cọ phát ra ánh sáng, cũng không phải màu hồng ấm áp mà là màu xanh biếc âm u, trông có vẻ u ám lạ thường, nhưng không thể tới gần người nọ dù chỉ một chút.
Mượn ánh sáng của ma trơi, Cố Vọng nhìn thấy Khanh Linh ở trong quỷ khí.
Nàng cuộn mình lại, cơ thể vốn dĩ nhỏ gầy càng có vẻ nhỏ hơn, làn da tuyết trắng ở dưới quỷ khí tối đen đặc biệt tương phản.
Một đêm trôi qua…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/14.html.]
Nàng không làm gì cả, ngược lại còn cả gan ngủ ở bên cạnh hắn sao?
Cố Vọng cong môi, chậm rãi vươn tay ra, không cảm xúc dừng ở trên cổ nàng.
Ma trơi nổ vang lốp bốp, cực kỳ nóng nảy. Cố Vọng hơi giương mắt, ánh mắt vậy mà còn lạnh lùng đáng sợ hơn cả quỷ khí dày đặc ở vách núi cấm này. Ma trơi nháy mắt như bị cố định, không có động tĩnh gì.
Cố Vọng đợi cả đêm, nhưng không thấy chuyện gì xảy ra, cũng không còn kiên nhẫn.
Cho dù nàng có mục đích gì thì cuối cùng nó cũng không có khả năng thành hiện thực.
Tay hắn chậm rãi hạ xuống, lúc đang muốn chạm tới cổ của nàng, ánh mắt chuyển qua băng vải trên lòng bàn tay mình.
Hắn khẽ nhíu mày.
Dường như là ngủ không được yên giấc, người trên giường khẽ nhúc nhích, có thứ gì đó rơi xuống.
Cố Vọng hơi rũ tầm mắt, nhìn tới miếng điểm tâm nằm trên mặt đất, đây là đĩa thức ăn nàng vẫn coi như bảo bối khi còn ở Túy Hoa Lâu.
Ngủ mà còn ôm cả lên giường?
Cố Vọng dời mắt, không biết là nghĩ đến gì đó, lấy một viên Phật châu xuyên qua đám quỷ khí mềm nhũn này.
Lập tức, quỷ khí giống như sương mù tiêu tán.
Khanh Linh đang ngủ say thì “bịch” một cái rớt xuống đất.