Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 15
Cập nhật lúc: 2024-10-09 08:23:12
Lượt xem: 5
Nàng bị đánh thức có chút mờ mịt, nằm rạp trên mặt đất, còn chưa kịp hoàn hồn đã thấy bên cạnh mình không biết từ lúc nào có một người đang đứng. Dưới ánh lửa ma trơi u ám, một thân y phục đỏ rực hiện ra đặc biệt khiến cho người ta sợ hãi.
Cho dù nàng đã quen với việc phải giữ bình tĩnh, cũng không chịu nổi loại kích thích này.
Tiếng kêu sợ hãi kẹt trong cuống họng, còn chưa kịp thốt ra đã nhìn thấy gương mặt cười như không cười của Cố Vọng, đành phải nuốt xuống.
Thực không dám giấu giếm, hắn mặc một thân y phục đỏ rực, tóc tai rối bù thế này rất là quỷ dị.
Có điều nàng phải nhịn xuống, không được hù sợ hắn.
Cố Vọng thấy nàng sợ tới mức trợn to mắt, dáng vẻ muốn la lại không la được, khẽ cười một tiếng rồi ngồi xổm xuống, “có lòng tốt” hỏi: “Sao vậy?”
Nga
Nàng không hề biết cái người trước mặt này chính là kẻ cầm đầu hại mình té tỉnh, có chút chưa tỉnh hồn quay đầu nhìn thoáng qua, không thấy bóng dáng cái giường tạm thời của nàng đâu cả.
Nàng hơi buồn bực: “Không biết nữa.”
Nàng ngồi xuống, nhìn Cố Vọng, chậm rãi nói: “Công tử tỉnh rồi à?”
Có lẽ là do buồn ngủ chưa tỉnh, khi nói chuyện giọng nói nhỏ nhẹ ấm áp, kéo theo một chút mềm mại như bông vải.
Cố Vọng chợt nhớ tới giọng nói nhẹ nhàng trước khi cô ngủ: “Tắt đèn, ngủ ngon.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/15.html.]
Hắn rũ mi mắt: “Ừm.”
“Hôm nay đa tạ cô nương.”
Nàng không khỏi liếc mắt nhìn hắn nhiều hơn một chút, so với lúc còn ở Túy Hoa Lâu, câu cám ơn này mặc dù cũng không có lòng biết ơn bao nhiêu, nhưng ít ra cũng không lạ lắm.
“Khách sáo rồi.” nàng đứng lên, sau đó nhìn thấy miếng điểm tâm bị mình đè cho nát vụn.
Mặt nàng hơi đỏ lên, nàng có thói quen để đồ ăn vặt ở đầu giường, nhưng trong động này trống trãi không hề có bất kỳ đồ đạc gì chứ đừng nói tới giường. Cho nên nàng mới dùng quỷ khí làm ra một cái hộp nhỏ, bỏ mấy miếng điểm tâm vào, chắc là vừa rồi trong lúc ngã sấp xuống bị rơi ra.
Nàng nhặt điểm tâm lên, dùng quỷ khí bao bọc lại ném đi, quay đầu lại phát hiện ma trơi vẫn không nhúc nhích, hoàn toàn khác với dáng vẻ vui tươi bình thường.
“Này là bị sao vậy?”
Cố Vọng đứng dậy, mí mắt khẽ nhếch, giọng điệu kéo dài: “Không biết…”
Tiếng nói vừa dứt, lửa ma trơi lại điên cuồng bốc lên.
Khanh Linh có chút khó hiểu, sờ lên một đốm lửa trong đó trấn an chúng nó một chút, quay đầu lại thì thấy Cố Vọng đang nhìn.
Gương mặt rất đẹp, nhưng có lẽ là do ảnh hưởng hoàn cảnh, chung quy nàng cứ có cảm giác hắn thoạt nhìn rất tà môn.
Nàng nhất thời không biết nói gì, dựa theo lý thuyết thì kẻ tà môn nhất ở chỗ này nên là nàng mới đúng.