Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 140
Cập nhật lúc: 2024-10-09 18:48:18
Lượt xem: 3
Khanh Linh: “?”
Nàng ôm chén trà, rút ra một cái tay dí vào mũi Cố Vọng: “Nằm mơ đi ngươi.”
Nga
Sức lực rất nhẹ, có thể nói là không đáng kể, thế nhưng Cố Vọng vẫn ngả người ra phía sau, đầy hứng thú nhìn nàng: “Ồ?”
“Ta muốn biết chuyện gì đã xảy ra là muốn giúp ngươi.” Khanh Linh không hiểu vì sao Cố Vọng lại có suy nghĩ kỳ quái như vậy.
Nô lệ?
Nằm mơ thì còn được.
Nàng mặt không cảm xúc nói: “Ta không thể làm nô lệ cho ngươi.”
Cố Vọng nhàn nhã hỏi: “Vậy ngươi muốn làm gì?”
Khanh Linh ngẫm nghĩ một chút: Bằng hữu?”
Cố Vọng nhíu mày: “Bằng hữu?”
Khanh Linh gật đầu: “Ta thiết nghĩ chúng ta đều bình đẳng.”
Cố Vọng giật giật khóe miệng, không lên tiếng.
Chỉ có điều ấn đường hơi siết lại, xem ra tâm tình không tốt lắm.
Khanh Linh cân nhắc giây lát, giải thích cho hắn nghe cách nghĩ về nô lệ này là không đúng.
“Không cần ngươi nói, ta cũng sẽ toàn tâm toàn ý đối với ngươi, ngươi cần cái gì của ta, ta cũng sẽ cho ngươi.” Nàng chân thành nói, “Đều như nhau cả thôi, ta thật lòng đối đãi với ngươi, ngươi cũng thật lòng đối đãi với ta.”
“Bằng không lúc nãy ngươi hỏi ta, ta vẫn có thể nói cho ngươi biết là ta không nghe gì cả, chứ không phải là nói sự thật với ngươi, để ngươi cảnh giác với ta, khởi lên sát tâm với ta.”
Cố Vọng nhấc mí mắt, ừm một tiếng: “Sau đó thì sao?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/140.html.]
“Sau đó chính là, những thứ này đều là vì ta tin tưởng ngươi.” Khanh Linh nói, “Vì thế ta cũng hi vọng ngươi có thể tin tưởng ta một chút.”
Màu mắt của Cố Vọng hơi trầm xuống, hắn ngả người ra ghế, không hề chớp mắt nhìn chằm chằm Khanh Linh, cố gắng xem nàng có bất kỳ cảm giác chột dạ hay là đạo đức giả gì đó không.
Là ngụy trang quá tốt, hay là thật lòng tin tưởng hắn như vậy?
Khanh Linh uống một hớp trà, ngẩng đầu lên đối diện với tầm mắt của hắn.
Nghĩ đến trạng thái thương lượng hiện tại giữa hai bên, vành mắt nàng hơi cong lên, khóe miệng cũng thuận theo nhếch lên một vòng cung nho nhỏ.
Cố Vọng vẫn không lên tiếng.
Khanh Linh lại hỏi: “Có được không?”
Tầm mắt của Cố Vọng hơi ngưng lại, thật lâu sau hắn mới cầm Phật châu trên bàn lên, ngữ khí không để lộ ra tâm trạng: “Ngươi thật sự khiến ta bất ngờ.”
Một câu nói không đầu không đuôi.
Khanh Linh nghe không hiểu, bất ngờ cái gì?
“Ta vẫn rất có nguyên tắc.” Cố Vọng chuyển đề tài, “Nếu ngươi không muốn đổi thì thôi vậy.”
Khanh Linh đoán được rồi.
Nhưng Cố Vọng không nói, nàng cũng sẽ làm rõ mọi chuyện.
Thân phận của Lâm Ngân Chi trở thành một câu đố, thực ra nàng cũng không nắm chắc lắm, nếu nhiệm vụ của mình không thành công, vậy thì kết cục của tất cả mọi người ở đây sẽ như thế nào?
“Có điều.” Cố Vọng bỗng nhiên bật cười, hắn đưa tay ra, đầu ngón tay nhấc bàn tay nhỏ của Khanh Linh lên.
Động tác đột ngột của hắn khiến nàng có chút mờ mịt.
Tay vừa bị nhấc lên, những ngón tay của hắn lại nhẹ nhàng nắm lấy.
Nàng nghi hoặc: “Ân?”