Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 141
Cập nhật lúc: 2024-10-09 18:48:37
Lượt xem: 8
Lòng bàn tay lành lạnh, ôm chén trà cũng không thể sưởi ấm, cũng giống như hắn vậy, đều là kẻ m.á.u lạnh.
Nhưng lại vô cùng mềm mại.
Đầu ngón tay bị quấn lấy, Cố Vọng khẽ động đậy: “Khoảng cách rời đi mà ngươi nói, còn được tính không?”
Khanh Linh ngẫm nghĩ một hồi mới nhớ ra.
Là giới hạn của nàng.
nàng gật đầu: “Vẫn tính.”
Cố Vọng nhếch môi: “Vậy chúng ta đánh cược đi.”
“Cái gì?”
“Trước khi ngươi rời đi.” Cố Vọng chống vào tay nàng, “Nếu như ta không gi.ế.t ngươi, ta sẽ nói bí mật này cho ngươi biết, thế nào?”
Khanh Linh: “???”
Đợi chút, ngươi vẫn còn muốn gi.ế.t ta sao?
Nàng thu tay về: “Ta muốn rời đi ngay và luôn.”
Cố Vọng cười khẽ: “Vậy bây giờ ta sẽ gi.ế.t ngươi luôn.”
Nói thì nói như thế, nhưng trước mắt hắn không muốn gi.ế.t nàng, hơn nữa còn cảm thấy, có lẽ trong thời gian ngắn cũng không muốn.
Hắn chỉ là không biết, cảm giác mới mẻ và hiếu kỳ đối với Khanh Linh sẽ còn bao lâu.
Những thứ này vẫn không đủ chống đỡ, để hắn phải trả giá một bí mật lớn như vậy.
Khanh Linh ồ một tiếng, lại cúi đầu uống trà.
Cố Vọng nhìn vẻ mặt rầu rĩ của nàng, cười nửa thật nửa giả nói: “Bên cạnh ta từ trước đến nay chưa từng có người nào giống ngươi.”
Nga
“Vì thế A Linh à.” Hắn nhẹ giọng nói, “Muốn ta tin tưởng ngươi, là phải cần có thời gian.”
Khanh Linh thoáng sửng sốt, ngẩng đầu lên.
Cố Vọng đã dời tầm mắt sang hướng khác, hắn nhìn ra bên ngoài, bên kia loáng thoáng truyền đến tiếng tụng kinh, là nhóm người Vô Khuynh trưởng lão bắt đầu siêu độ vong hồn.
Cố Vọng hơi ngẩng đầu lên, như có như không dùng đầu ngón tay gõ vào bệ cửa sổ.
Yên tĩnh chốc lát, đột nhiên vạt áo của hắn bị người khác kéo kéo.
Cố Vọng cụp mắt.
Hắn dựa người vào ghế, vị trí ngồi có chút xa, Khanh Linh ngồi ở bên mép bàn, vươn tay qua kéo y phục của hắn.
Khanh Linh nói: “Ta đánh cược với ngươi.”
Trong mắt Cố Vọng xẹt qua một tia u tối, trong cổ họng hắn phát ra một tiếng cười khẽ, giơ tay lên đặt Khanh Linh vào lòng bàn tay, nghịch cái chuông của nàng một hồi, tâm tình đặc biệt tốt: “Được.”
Lần cá cược này đối với hai người mà nói, tất cả chỉ là phép thử thăm dò điểm giới hạn của nhau.
Khanh Linh cảm thấy, ai cũng sẽ không thiệt thòi.
Huống hồ Cố Vọng nói không sai, hắn cần thời gian tin tưởng nàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/141.html.]
Nếu đã chắc chắn rồi, Khanh Linh cũng không nghĩ ngợi nữa.
Nàng khẽ lay tay hắn: “Ta muốn xem thử bên ngoài.”
Cố Vọng nhấc nàng lên đặt bên bệ cửa sổ.
Lúc này, rất nhiều Phật tu vây quanh pháp trường, ngồi trên mặt đất, âm thanh vang lên đều là tiếng tụng kinh.
Sắc trời đã tối, Hỏa hồn chưa được ăn no của Tiêu Nguyệt bay lơ lửng cùng với tiếng tụng kinh, cảnh tượng hết sức tráng lệ.
Khanh Linh chọn một vị trí thích hợp, ngồi ở trong tay hắn sẽ không cảm thấy tê cứng, thế là lại nói: “Ta còn muốn uống trà.”
Cố Vọng hơi nheo mắt lại, thế nhưng không hề cảm thấy tức giận.
Ngược lại cảm thấy có chút thú vị, hắn cầm chén trà đưa cho nàng, sợ chén trà quá sâu nàng uống không tới, hắn lại châm thêm trà mới cho nàng.
Khanh Linh ôm chén trà vào lòng, uống một hớp nhỏ: “Cảm ơn.”
Cố Vọng không biết nghĩ đến gì đó, lấy trái cây từ trong nhẫn trữ vật của mình ra.
Là trước đây Khanh Linh đã lén lút nhét cho hắn, hắn tiện tay bỏ vào trong nhẫn trữ vật.
Đồ ăn trong nhẫn trữ vật của hắn cũng chỉ có thứ này.
Khanh Linh vừa nhìn thấy quả Thần Mộc, hai mắt liền sáng lên.
Cố Vọng đưa quả trái cây này tới trước mặt nàng: “Muốn không?”
Khanh Linh gật đầu: “Muốn.”
Lại bổ sung: “Cảm ơn.”
Cố Vọng khẽ cười, đặt quả Thần Mộc Quả vào trong lòng nàng.
Khanh Linh bỏ chén trà qua một bên, trong mắt đều là lấp lánh ý cười, ôm trái cây cắn một miếng.
Quả trái cây còn lớn hơn đầu nàng.
Cố Vọng đăm chiêu nhìn chằm chằm, trong lòng đột nhiên xuất hiện một ý nghĩ.
Nếu nàng vẫn luôn như vậy, hình như cũng không tệ lắm.
Khanh Linh ăn trái cây, nhìn ra bên ngoài, có chút ngạc nhiên hỏi: “Sao ngươi không đi với bọn họ?”
Ở bên ngoài đều là Phật tu, Cố Vọng cũng vậy.
Nhưng vừa bắt đầu hắn đã bỏ đi.
Cố Vọng đang nhàm chán nhìn nàng ăn đồ ăn, nghe vậy thì khẽ cười: “Ta đi làm gì, độ vong hồn à?”
Hắn hời hợt nói: “Ta ngay cả bản thân còn chưa độ được.”
Động tác nhai thức ăn của Khanh Linh hơi ngừng lại, từ bên trong trái cây ngẩng đầu lên.
Sau đó nhẹ nhàng quơ quơ ngón tay của Cố Vọng, không nói gì lấy đó làm an ủi.
Cố Vọng liếc nhìn ngón tay, không biết là bị nàng lắc lư làm ngứa hay là thế nào, mà trong lòng cũng có chút ngứa ngáy.
Còn Khanh Linh lại bắt đầu vùi đầu ăn trái cây, mặc dù to hơn đầu nàng, nhưng nàng đã ăn được hơn một nửa.
Cố Vọng thẫn thờ nghĩ: Có lẽ nên bổ sung thêm một số thức ăn khác trong nhẫn trữ vật rồi.