Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 146
Cập nhật lúc: 2024-10-09 18:52:17
Lượt xem: 6
Tôn Ly nhẹ nhàng thở phào một hơi: “Bây giờ ta cũng cho người đi chuẩn bị.”
Bây giờ Hoài Thành đã có người của Vô Trần Sơn giải quyết tốt hậu quả, mọi người đương nhiên không cần nán lại thêm.
Tôn Ly đi xuống lầu, dưới lầu đang có không ít nhóm tu sĩ chờ chỉ thị kế kiếp, hắn ta nói: “Tất cả chuẩn bị một chút, chúng ta sẽ quay về Nam Sở.”
Tất cả mọi người đứng dậy đang muốn đi thu dọn, lại thấy một người bước vào cửa.
Vừa thấy người đến, mọi người ai nấy đều dừng bước chân, tiếng nói chuyện ban đầu cũng dừng lại.
Người kia hơi rũ mắt, một bộ y phục màu đỏ, bước chân thản nhiên, giống như không nhìn ra được bầu không khí kỳ dị ở nơi này.
Hắn tự mình đi tới một góc bên cạnh ngồi xuống, giơ tay lên.
Lúc này mọi người mới nhìn thấy, trong tay hắn còn có một người tí hon.
Người tí hon mặc y phục màu trắng, tóc buộc lại thành hai búi, người ở gần đó liếc mắt nhìn sang, đến khi nhìn thấy gương mặt kia, bỗng chốc sững sờ.
Da của người tí hon trắng nõn nà, khuôn mặt mỹ lệ, lúc này vừa hay đang quay đầu sang đây.
Đối diện với tầm mắt của mọi người, Khanh Linh không hề hốt hoảng mà chỉ cong cong khóe mắt, rất là mềm mại.
Nhưng trọng điểm không phải cái này, mà là…
Mọi người đang ngồi ở đây bởi vì chuyện hai ngày hôm nay mà gặp được Quỷ chủ Khanh Linh.
Trong tay Cố Vọng, không thể nghi ngờ chính là Quỷ chủ Khanh Linh phiên bản thu nhỏ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/146.html.]
Tất cả mọi người đều trợn mắt há mồm: “Đây không phải là… Quỷ chủ đó sao?”
Nghe thấy âm thanh, Khanh Linh nhìn về phía người kia, hơi lễ phép gật đầu.
Cho dù là ai nhìn thấy một búp bê xinh đẹp như vậy cũng không tránh khỏi mềm lòng.
Có điều cũng có người ngoại lệ.
Hắn dùng một tay nhấc thẳng nàng lên, đặt lên trên bàn, không nặng không nhẹ gõ bàn một cái: “Muốn ăn gì?”
Khanh Linh lắc đầu: “Ta không đói bụng.”
Nga
Cố Vọng: “Ngươi đói bụng.”
Khanh Linh: … Vậy ngươi hỏi ta có ý nghĩa gì?
“Vậy kêu món gì cũng được.”
Lúc này Cố Vọng mới hài lòng, đám tu sĩ đang ở đây, tuy nói hơn phân nửa mọi người đều tích cốc, nhưng nơi này vẫn chuẩn bị không ít đầu bếp.
Thực ra những đầu bếp này đều là tự nguyện tới đây, cảm thấy dưới sự che chở của Tiên Môn thì bản thân sẽ được an toàn hơn.
Cố Vọng thuận miệng gọi mấy món thức ăn, lại buồn bực ngán ngẩm bắt đầu nghịch cái chuông nhỏ của Khanh Linh.
Tiếng chuông thanh thúy vang lên bên tai mỗi người.
Lúc này mọi người mới phản ứng lại.
Thái độ của mọi người đối với Cố Vọng hơi vi diệu, dù sao kẻ này cũng khác với Phật tu bình thường.