Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 145
Cập nhật lúc: 2024-10-09 18:51:38
Lượt xem: 2
Cổ Vũ Yên đứng ở bên cạnh, nghe vậy càng siết c.h.ặ.t t.a.y cầm kiếm: “Đa tạ.”
Mặc dù nói vết thương bên ngoài không có gì đáng ngại, nhưng vẻ mặt của Tôn Ly nói rõ còn có vấn đề khác.
Lúc Tôn Ly rời đi cũng đóng cửa lại, Cổ Vũ Yên liếc mắt nhìn ra cửa, nhấc tay đặt lệnh cấm ở trong phòng, ngăn cách tiếng động bên ngoài, sau đó lấy bội kiếm của Lâm Ngân Chi qua.
Lâm Ngân Chi đã hôn mê hai canh giờ, đây là điều trước nay chưa từng có.
Nàng ta ngựa quen đường cũ nhấc tay Lâm Ngân Chi lên, dùng bội kiếm của y cắt đứt đầu ngón tay, kiếm kia trong nháy mắt hút m.á.u vào.
Trên người Lâm Ngân Chi có rất nhiều bí mật, từ lúc bắt đầu Cổ Vũ Yên đã biết, thế nhưng y chưa từng cho nàng ta có cơ hội hỏi ra miệng.
Vị này là thiên chi kiêu tử của Vân Cửu Phong, luôn đứng trên đỉnh vạn người, cũng giống như mây mù ở trên đỉnh núi kia, khiến cho người ta không thể tiếp cận, chạm vào liền tan.
Cho dù là nàng ta cũng không thể chạm vào.
Cho tới bây giờ Cổ Vũ Yên đều không giải thích được, người như Lâm Ngân Chi vì sao lại nguyện ý nói ra bí mật của bản thân cho nàng ta biết.
Mỗi lần Lâm Ngân Chi bị thương đều sẽ hôn mê một khoảng thời gian, cũng rất ngắn.
Mọi lần vào lúc này, y sẽ để cho nàng ta dùng bội kiếm cắt đứt ngón tay y, kiếm kia sẽ hút m.á.u vào, chưa đầy một lát y sẽ tỉnh lại.
Nhưng lần này kiếm hút m.á.u càng lúc càng nhiều, vậy mà Lâm Ngân Chi vẫn chưa có dấu hiệu muốn tỉnh lại.
Sắc mặt Lâm Ngân Chi bởi vì mất m.á.u quá nhiều đã sắp sửa trở nên tái nhợt.
Cổ Vũ Yên nhìn người trên giường nửa ngày, khẽ cắn môi, lấy kiếm ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/145.html.]
Nàng ta giải bỏ lệnh cấm trong phòng, Tôn Ly nhanh chóng gõ cửa.
Cổ Vũ Yên nhét kiếm của Lâm Ngân Chi vào chăn, khôi phục lại giọng điệu bình thường: “Vào đi.”
Tôn Ly đẩy cửa tiến vào: “Thiếu môn chủ đang từ Cấm Nhai chạy tới.”
Hắn ta nhìn Lâm Ngân Chi ở trên giường, phát hiện sắc mặt Lâm Ngân Chi dường như càng tệ hơn, lập tức đi qua.
Hắn ta nhíu mày: “Sao khí huyết lại yếu như vậy?”
Ánh mắt Cổ Vũ Yên hơi lấp lóe: “Sư huynh bị thương.”
Nga
“Ta học nghệ không tinh, mặc dù ngoại thương của Lâm sư huynh không còn trở ngại, nhưng lại không thể tìm được nội thương của huynh ấy.”
Tôn Ly quay đầu: “Thiếu môn chủ nói, chúng ta có thể lập tức lên đường quay về Nam Sở Môn.
Tình huống của Lâm huynh có lẽ môn chủ sẽ có cách.”
Cổ Vũ Yên có chút sửng sốt: “Đi Nam Sở Môn sao?”
“Đúng vậy.” Tôn Ly đáp: “Bây giờ đi ngay, không tới một ngày là có thể đến rồi.”
“Thiếu môn chủ cũng sẽ đi thẳng về đó, chúng ta không được chậm trễ.”
Mỗi lần Lâm Ngân Chi ngất xỉu đều không cho bất kỳ kẻ nào đến gần, có điều tình huống lần này không giống như trước đây.
Ngay cả lấy m.á.u cũng không có cách nào làm cho y tỉnh lại, Cổ Vũ Yên cắn môi dưới, quyết định: “Được, đợi ta nói rõ tình huống cho sư tôn biết.”