Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 246
Cập nhật lúc: 2024-10-10 10:41:31
Lượt xem: 1
Khanh Linh cảm thấy trạng thái của hắn lúc này hơi không đúng lắm: “Cố Vọng?”
Cố Vọng dừng một lát, ngón tay mảnh khảnh rời đi, khẽ chậc một tiếng, sau đó thả cái tay đang làm loạn trên cằm nàng ra.
Hắn thấp giọng nói: “Hiếm có.”
Khanh Linh nghe được một câu không đầu không đuôi, cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng cũng biết rõ hoàn cảnh này không phải thời cơ tốt để thảo luận.
Nhìn chung nàng vẫn cảm thấy không được thích hợp, suy xét lại: “Chẳng lẽ ngươi không hề bị Xích Trói Hồn trói lại?”
“Đương nhiên là đang bị trói.” Cố Vọng bật cười, nói: “Nếu không thì ta đứng ở chỗ này làm gì, chơi vui sao?”
Nghe giọng điệu này, hắn dường như ngay cả một chút vấn đề cũng không có, điều này lại càng không bình thường.
Khanh Linh nghĩ thầm: Thế tại sao ngươi còn ra tay được?
Cố Vọng cũng đã nhìn thấu suy nghĩ của nàng, giúp nàng hỏi ra miệng: “Có phải đang tò mò vì sao ta lại tỉnh lại, vì sao vẫn động được đúng không?”
Khanh Linh không hề dài dòng, thẳng thừng gật đầu: “Đúng.”
“Ngươi không nghe Thanh Tả nói sao, chỉ cần hồn phách ta hoàn toàn bị đánh nát thì ta sẽ có thể thoát ra.” Cố Vọng dùng giọng điệu chậm rãi nói: “Bây giờ nói không chừng hồn phách đã bị nát rồi, không còn sót lại thứ gì cũng nên?”
Ánh mắt Khanh Linh run rẩy.
Lời Cố Vọng nói, từ trước đến nay nàng vẫn không thể phân biệt được đâu là thật đâu là giả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/246.html.]
Cố Vọng vẫn luôn quan sát biểu cảm trên mặt nàng, đương nhiên cũng thấy được cảm xúc rúng động trong ánh mắt nàng, giọng điệu hắn bình thản: “Cho nên bây giờ… ta đã trở thành ác quỷ.”
Hắn nói xong, hơi hào hứng nhìn chằm chằm vào nàng, muốn nhìn thử xem nàng định làm gì.
Khanh Linh cũng đang suy nghĩ, bây giờ nàng phải làm sao?
Hiện tại Cố Vọng không hề bị Xích Trói Hồn trói buộc, một là hắn đã thoát ra được, hai là đúng như lời hắn đã nói, hắn đã trở thành ác quỷ bị hiến mất hồn phách.
Sau một hồi im lặng, Khanh Linh duỗi tay ra: “Mặt nạ.”
Cố Vọng: “Gì?”
Khanh Linh bĩnh tĩnh nói: “Đưa mặt nạ cho ta, ta không nhìn thấy.”
Nga
Cố Vọng hơi ngẩn người, bật cười ra tiếng: “Ngươi muốn nhìn cái gì?”
“Ngươi.”
“Ta?” Tròng mắt Cố Vọng nhìn lướt qua bản thân đang bị ma khí quấn đầy mình, khẽ xì một tiếng: “Nhìn ta làm gì?”
“Nhìn xem lời ngươi nói là thật hay giả.” Khanh Linh đưa tay ra, căn cứ theo vị trí ở trong trí nhớ, nhẹ nhàng giơ tay lên không trung che đi tầm mắt của hắn: “Ta nhìn không thấy, ta không phải thần y cũng không phải Thần Mộc, ngươi đừng có gạt ta.”
Màu mắt hắn ở trong trí nhớ của nàng rất đỏ.
Cố Vọng ngước mắt lên, mi mắt khẽ chạm vào lòng bàn tay nàng, lại khẽ run rẩy, không lên tiếng.
“Cố Vọng.” Khanh Linh nghiêm túc nói với hắn: “Ta một thân một mình tới đây cứu ngươi, không dẫn ai theo, thậm chí ngay cả Lâm Ngân Chi cũng không tin tưởng, ta chỉ tin ngươi.”