Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 247

Cập nhật lúc: 2024-10-10 10:42:17
Lượt xem: 8

Từng đoạn ký ức vụn vặt của Cố Vọng từ từ tuôn ra, hắn cau mày, vẻ mặt cực kỳ khó coi.

Khanh Linh lại không nhìn thấy, nói tiếp: “Ngươi nói ngươi không muốn nhập ma, cho nên bất kể ra sao ta cũng sẽ không vứt bỏ ngươi.”

“Ngươi không nên gạt ta.”

Cố Vọng không thể nhịn được nữa, quay đầu cắt ngang những hồi ức rối rắm kia: “Đủ rồi.”

Khanh Linh bị tiếng quát lớn của hắn làm cho ngẩn người.

Chuông Ngưng Hồn trên cổ hắn vang lên một tiếng lảnh lót, màu mắt Cố Vọng hơi thay đổi, chợt nghe bên tai vang lên một giọng nói vừa non nớt lại vừa quen thuộc: “Bởi vì ta tin tưởng ngươi, cho nên ta hy vọng ngươi cũng có thể tin tưởng ta một chút.”

Cố Vọng nhắm mắt lại, đè giọng nói: “Lại là ngươi.”

Khanh Linh ngờ ngợ: “Cái gì?”

Cố Vọng không trả lời, hắn chịu đựng cơn đau đầu, trở tay đè lại bàn tay Khanh Linh đang phủ lên mắt mình, gắt gao nắm chặt Xích Trói Hồi.

Sau một hồi, hắn mới cất giọng khàn khàn: “A Linh, đầu ta đau.”

Nga

Hắn nói xong, lập tức tựa đầu lên bả vai Khanh Linh.

Lúc này đầu óc Khanh Linh còn đang rối rắm, đột nhiên bị hắn tựa vào, đầu hắn mang theo hơi nước trực tiếp thấm ướt y phục của nàng.

Nàng đè xuống cảm xúc phức tạp lẫn lo lắng dưới đáy lòng, nói: “Ngươi đưa mặt nạ cho ta đi.”

Cố Vọng cực kỳ kiên quyết: “Không đưa.”

“Không phải ngươi đau đầu sao?” Khanh Linh nén giận nói tiếp: “Đưa cho ta thì ta mới có thể nhìn xem ngươi bị làm sao.”

Cố Vọng hơi nghiêng đầu, nhìn gò má nàng, nhỏ giọng lặp lại: “Không.”

Hắn nói: “Ta còn chưa cho ngươi đi, ngươi không thể đi.”

Khanh Linh: “Ta không đi.”

Những lời Cố Vọng nói nàng càng nghe càng không hiểu nổi, sao nàng lại phải đi?

“Thật không?” Cố Vọng cong môi, nhưng lại không có lấy một chút ý cười: “Trước đây ta đã nói, nếu như ngươi rời đi, ta sẽ gi.ế.t ngươi.”

Khanh Linh ngơ ngác.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/247.html.]

Cố Vọng nhẹ nhàng nói tiếp: “Nhưng bây giờ ta không muốn gi.ế.t ngươi, cho nên ngươi ngoan ngoãn được không ?.”

Khanh Linh hơi phát cáu: “Nhưng mà ta chẳng thấy gì cả, chúng ta cần phải rời khỏi chỗ này.”

“Ta sẽ đưa ngươi rời khỏi chỗ này.” Cố Vọng nhẹ nhàng an ủi, còn khẽ vỗ về sống lưng nàng: “Đừng nóng vội.”

Mặt Khanh Linh lạnh xuống: “Cố Vọng, ta sắp nổi giận rồi đấy.”

Động tác của Cố Vọng hơi khựng lại, mắt đỏ lại một lần nữa trầm xuống, ý thức cũng lần nữa trở nên hỗn loạn, tay hắn chậm rãi thuận theo sống lưng của nàng dời lên trên, như có như không dừng ở trên gáy nàng, véo nhẹ: “Ngươi nói gì?”

Khanh Linh cảm nhận được biến hóa của hắn, lập tức nói: “Đây là lần đầu tiên ngươi kéo ta lún sâu vào trong vũng nước đục này mà lại không nói cho ta biết.”

“Nếu như ngươi tự làm một mình thì ta sẽ không nhúng tay vào, nhưng nếu như có ta thì ta phải có quyền được biết.” Nàng bình tĩnh nói lý với hắn: “Chẳng lẽ ngươi muốn chọc giận ta thêm lần nữa sao?”

Cố Vọng rũ mắt.

Trong đồng tử màu đỏ có chứa một chút khí sắc u ám, lại nhìn về phía mắt nàng.

Đúng rồi, Tiểu Quỷ Chủ đã từng nói gì nhỉ, nếu như số lần nàng tức giận vượt qua ranh giới cuối cùng của nàng thì nàng sẽ rời đi.

Sau đó lại có một giọng nói vang lên: Nếu nàng rời đi, gi.ế.t nàng!

Chỉ cần gi.ế.t nàng thì nàng sẽ không rời đi được nữa.

Một giọng nói khác lại nói: Nếu gạt nàng thì nàng sẽ tức giận. Không phải ngươi không muốn gi.ế.t nàng sao, vậy thì đừng chọc cho nàng tức giận.

Hai giọng nói lồng vào nhau, thân thể Cố Vọng bắt đầu run rẩy.

Nàng cũng đã nói, nếu như hắn nhập ma thì nàng cũng sẽ bỏ đi.

Tại sao phải đi?

Nếu đã xuất hiện thì không được phép rời đi.

Ngươi vì ta ngay cả Địa Ngục còn có thể nhảy xuống, còn muốn dâng hiến hồn phách của mình, vì sao ngươi còn muốn rời đi.

Cố Vọng gắt gao kìm chặt cổ Khanh Khanh Linh, hơi ngẩng đầu tiến lại gần, trong lúc giọng nói bên trong còn đang xen kẽ gào thét, hắn đột nhiên mở miệng: “Không gạt ngươi.”

Khanh Linh bất ngờ ngước mắt nhìn lên, quay đầu nhìn về phía hắn, muốn ở trong bóng tối tìm được vị trí của hắn: “Có nghĩa là gì?”

“Hồn phách đã nát.” Cố Vọng kề sát vào lỗ tai nàng: “Bây giờ ta đích thật là ác quỷ.”

Tầm mắt hắn từ trên mắt nàng rời xuống, nhìn tới cần cổ mảnh khảnh của nàng, hỏi: “A Linh, đây chỉ là tạm thời mà thôi, ngươi tin ta sao ?”

Loading...