Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 296
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:44:32
Lượt xem: 1
Không gi.ế.t được, vậy nàng muốn đi thì cứ đi đi.
Không được, không thể để cho nàng rời đi.
Không muốn gi.ế.t, lại không cho cô rời đi.
Cố Vọng, đến cùng ngươi muốn làm gì đây?
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy bực bội.
“Cố… ca ca!” Khanh Linh vừa định gọi Cố Vọng, lại sợ gọi tên hắn ra sẽ bị một số người của Ma Tộc nghe thấy, lập tức thay đổi cách xưng hô.
Lúc này nàng mới phát hiện chủ ý này của Cố Vọng cũng có chút hữu dụng.
Khanh Linh thấy Cố Vọng còn đang ngẩn người ở đằng sau, vẻ mặt khá u ám, lập tức có lòng tốt gọi hắn: “Chỗ này cũng có đồ ăn nữa nè.”
Cố Vọng liếc nhìn nàng một cái thật sâu, nhấc chân đi tới.
Khanh Linh đứng trước cửa tiệm đồ ăn vặt.
Nàng tò mò nhìn thịt khô ở bên trong: “Đây là cái gì?”
“Ma Giới có nuôi Ma thú, dùng để ăn.” Cố Vọng móc túi tiền ra, nói: “Không có ma khí, có thể nếm thử được.”
Khanh Linh gật đầu: “Ta tự chi tiền.”
Cố Vọng chặn tay nàng lại không cho nhúc nhích, đưa linh thạch của hắn ra.
Khanh Linh không thể làm gì khác hơn, đành nói: “Vậy ta thiếu ngươi trước, trở về sẽ… trả lại cho ngươi.”
“Không cần trả.” Cố Vọng nhìn cô: “Ca ca mua đồ cho ngươi, là ca ca nguyện ý.”
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/296.html.]
Khanh Linh: “…”
“Nếu ngươi cảm thấy băn khoăn thì sau này cứ đối xử với ca ca tốt một chút.” Cố Vọng điểm vào trán cô một cái, nửa thật nửa giả nói: “Tóm lại đừng nghĩ tới chuyện đi đâu đó, nếu không ca ca sẽ tức giận.”
Con ngươi của Khanh Linh khẽ thay đổi.
Cũng may chủ quán đã đưa đồ qua, nàng bận bịu đi lấy đồ, không đáp lại mấy lời này của hắn.
Cố Vọng nhìn chằm chằm vào bóng lưng của nàng, mím môi.
Dọc đường đi tới, Khanh Linh thấy món gì cũng muốn ăn, Cố Vọng ở bên cạnh trả tiền cho nàng, nhìn xem đến lúc nào thì nàng mới thấy đủ.
Cuối cùng, nàng rốt cuộc cũng ăn không nổi nữa.
Nhưng ý nghĩ trong đầu lại không cách nào ép xuống được, nàng buồn bực nói: “Chúng ta đi nhanh đi.”
Cố Vọng dựa vào bên cạnh, cảm xúc không được vui: “Sao vậy, không ăn nữa à?”
“Muốn ăn, nhưng ta thật sự ăn không nổi nữa.” Khanh Linh bày ra vẻ mặt đau khổ: “Ta sợ ta không nhịn được.”
Ăn quá no.
Hắn chậm rãi nói: “Ngươi nói ngươi buồn ngủ?”
“Ăn no rồi, hình như cảm thấy buồn ngủ.” Khanh Linh nghĩ như vậy, càng ngày càng cảm thấy buồn ngủ, trong nháy mắt không muốn thứ gì nữa mà chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.
Nàng cố gắng căng mắt ra, ngậm một viên đường gắng gượng chống đỡ: “Chúng ta trở về đi.”
Cố Vọng cười nhẹ một tiếng, đầu ngón tay dời xuống, đè đuôi mắt của nàng lại: “Không cho phép ngủ.”
Khanh Linh: “Ngươi lại phát điên gì nữa đây?”