Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 308
Cập nhật lúc: 2024-10-10 11:58:45
Lượt xem: 4
Khanh Linh nhìn lại Cố Vọng, hắn chỉ cười nhẹ, dường như còn cảm thấy rất thú vị: “Sao bây giờ lại dám nhìn, xem ra đáy lòng A Linh vẫn ao ước nhìn thấy nhỉ.”
Khanh Linh đánh vào mu bàn tay hắn một cái: “Ngươi thật là phiền.”
Cố Vọng úp ngược mu bàn tay của mình xuống, cười càng thêm vui vẻ.
Khanh Linh đi thẳng ra khỏi thanh lâu, sau đó lại trông thấy Thanh Tả đang đứng cách đó không xa.
Ánh mắt hai người đối diện nhau, Thanh Tả khẽ gật đầu với nàng rồi quay người rời đi.
Ngay cả một Ma u cũng lễ phép hơn tên đang ở sau lưng.
Lúc này theo lý là nên rời khỏi Ma Thành, nhưng Khanh Linh vừa ngủ một giấc lại vừa nổi giận, đột nhiên thấy hơi đói.
Lúc nàng đang chuẩn bị đi mua chút gì đó, bỗng dưng nhìn thấy cách đó không xa có một bóng dáng quen thuộc.
Người kia đứng cũng khá xa, nhưng Khanh Linh có thể cảm giác rõ ràng hắn ta đang nhìn mình.
Có giấc mộng lúc trước, trong đầu Khanh Linh đột nhiên lóe lên gì đó.
Một tiệm đồ ngọt kỳ lạ như vậy ở trong Ma Thành, bên trong có thứ mà nàng quen thuộc, còn có người không hiểu sao lại cảm thấy quen thuộc này.
Bình thường nàng không hay nằm mơ, sao lại bỗng nhiên nằm mơ kiểu này?
Sô cô la…
Có lẽ nào?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/308.html.]
Khanh Linh đột nhiên mở to hai mắt: chẳng lẽ thật sự là quan chấp sự?
Cố Vọng từ phía sau đi tới, thấy nàng đột nhiên dừng bước mới hỏi: “Đang nhìn gì đấy?”
Khanh Linh hơi đăm chiêu hỏi: “Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
Nhắc tới chuyện này Cố Vọng có chút buồn bực, hậm hực trả lời: “Một ngày một đêm.”
Khanh Linh gật đầu: “Không phải tiệm đồ ngọt kia nói sẽ cho ra mắt sô cô la gì đó sao?”
Vẻ mặt Cố Vọng hơi trầm xuống: “Cái gì?”
“Dù sao cũng sắp đi rồi.” Khanh Linh điều chỉnh cảm giác phức tạp dưới đáy lòng, đi lên phía trước: “Chúng ta lại đó xem thử một chút đi.”
Nga
Đi được hai bước, người đang ở sau lưng bỗng chắn trước mặt nàng, ngăn cản đường đi của nàng: “Không phải đã bảo ngươi cách xa tên kia một chút rồi sao?”
Đương nhiên nhớ rõ.
Người như Cố Vọng này có tâm lý đề phòng rất nặng, Khanh Linh sẽ không dễ dàng để lộ ra điều gì, nhưng cũng không thể bỏ qua người này được.
Ngộ nhỡ là quan chấp sự đến đây, vậy chắc hẳn không phải là việc nhỏ, nàng tốt tính nói: “Ta chỉ đi mua kẹo thôi.”
“Mua xong rồi chúng ta rời đi là được mà?” Khanh Linh nói: “Với lại chưa chắc sẽ gặp hắn, mà cho dù có gặp thì ngọc giản cũng đã đưa rồi, hắn sẽ không đưa lại nữa đâu.”
Cố Vọng nhìn chằm chằm nàng hồi lâu, hơn nửa ngày mới lên tiếng: “Ta đi mua cho ngươi, chờ đó đi.”