Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 377
Cập nhật lúc: 2024-10-10 18:44:18
Lượt xem: 4
Lúc này, Lâm Ngân Chi vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng: “Cố Vọng.”
Bấy giờ thân thể kết hợp của Tam hoàng tử và Tam công chúa mới nhớ ra nơi này còn một vị hoàng đệ nữa, hai người đều sửng sốt: “Thất đệ.”
Sao ngươi lại bình tĩnh như vậy?
Lâm Ngân Chi không biểu lộ ra cảm xúc gì.
Cố Vọng nhìn sang, không hề cảm thấy bất ngờ khi y gọi tên của mình, hắn cười nói: “Quả nhiên.”
Thân thể kết hợp đột nhiên kịp phản ứng: “Không đúng.”
Hết thảy bên trong ảo cảnh đều là do bọn họ tạo ra, cho nên Thất đệ và Lục đệ đều sẽ dựa theo quỹ tích bọn họ thiết lập mà nói chuyện hành động.
Không kể đến chuyện Lục đệ là người từ bên ngoài tới, vì sao hành động của Thất đệ hôm nay cũng kỳ lạ như thế?
Bọn họ lập tức nổi giận: “Ngươi là ai?”
Lâm Ngân Chi giương mắt: “Lâm Ngân Chi.”
Khanh Linh để ý, sau khi Lâm Ngân Chi nói xong những lời này, Cố Vọng cũng không hề che giấu vẻ mỉa mai nơi đáy mắt.
Thật sự là Lâm Ngân Chi.
Nhưng nếu Lâm Ngân Chi đã đến nơi này, vậy quan chấp sự đang ở đâu?
“Ngươi nói bậy!” Thân thể kết hợp theo bản năng phản bác, sau một lát đột nhiên nhíu mày: “Đợi chút, ngươi là Lâm Ngân Chi nào?”
Cố Vọng: “Không có đầu óc.”
Thân thể kết hợp quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái.
Biểu cảm trên mặt thân thể kết hợp thay đổi, vừa mừng vừa sợ: “Ngươi là Thất đệ sau khi lớn lên đúng không?”
Thân phận giống nhau, đối đãi lại khác biệt.
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/377.html.]
Khanh Linh buồn bực.
Nàng nhìn Cố Vọng lẻ loi trơ trọi đứng đấy, không khỏi đi tới, hơi cúi người xoa đầu hắn: “Ngươi là Cố Vọng sau khi trưởng thành đúng không?”
Cố Vọng sửng sốt, sau đó cong mắt mỉm cười.
Khi còn bé hắn không có nốt chu sa ở mi tâm, gương mặt chưa hết nét trẻ con khi cười rộ lên đặc biệt khiến người khác thương yêu.
Khanh Linh nhịn không được lại sờ soạng thêm một tí.
Chân mày Lâm Ngân Chi nhíu chặt, nhìn sang đây.
“Nghe nói Thất đệ được Tiên tôn của Vân Cửu Phong đưa đi.” Thân thể kết hợp hăng hái như đã tìm được chỗ dựa vững chắc: “Vừa khéo, ngươi là tu đạo, hôm nay chúng ta cùng nhau trừ khử tên ma đầu này rồi hẵng ôn chuyện sau.”
Khanh Linh nhìn sang.
Nàng không biết Lâm Ngân Chi và Cố Vọng rốt cuộc có quan hệ gì, có đôi khi muốn cứu, có đôi khi lại muốn gi.ế.t.
Nàng hơi cảnh giác, ở bên cạnh Cố Vọng che chở.
Cố Vọng cũng thuận thế cọ lên người nàng.
Lâm Ngân Chi chỉ nhìn một chút rồi rời mắt đi, Khanh Linh cảm giác dường như y đang nhìn mình, lại hình như không có.
“Cố Vọng.” Lâm Ngân Chi đi tới: “Ngươi còn chưa từ bỏ sao?”
Cố Vọng yếu ớt dựa vào Khanh Linh, chỉ vào mình rồi lại chỉ vào Lâm Ngân Chi: “Ngươi đang nói đùa gì vậy? Dựa vào cái gì ta phải từ bỏ?”
“Ngươi nói cho ta biết đi, ta đã làm gì sai mà phải từ bỏ?” Cố Vọng khẽ cười, như cảm thấy hơi khó tin: “Vậy mà mỗi người các ngươi đều bảo ta từ bỏ.”
Chỉ có một người bảo hắn phải tiếp tục sống, bảo hắn không cần thỏa hiệp.
Lâm Ngân Chi lạnh lùng ngước mắt: “Vậy hôm nay cũng coi là một kết thúc.”
Cố Vọng cong môi: “Vừa vặn ta cũng đang nghĩ như vậy.”