Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 552
Cập nhật lúc: 2024-10-11 15:17:53
Lượt xem: 1
Nếu đổi lại là người khác, nói không chừng bây giờ Khanh Linh đã đá kẻ này ra khỏi Cấm Nhai.
Nhưng nàng ngửi được mùi gỗ đàn hương quen thuộc trên người Cố Vọng.
Lửa ma trơi lúc sáng lúc tối, đôi mắt đỏ au của Cố Vọng ở trong bóng đêm đặc biệt khiến người ta khiếp sợ, lúc này trong đôi mắt kia còn có chút sửng sốt.
Khanh Linh im lặng nhìn cái tay bên hông mình, lại nhìn tư thế thuần thục tựa vào đầu giường nàng của Cố Vọng, còn cái gì mà không nghĩ ra nữa chứ.
Nga
Ánh mắt nàng sâu kín: "Còn không buông ra."
Cố Vọng ngây người một lát, sau đó xấu hổ rút tay mình về, có điều vẫn ngồi tựa vào đầu giường, thở dài một tiếng: "Quên mất."
"Quên cái gì?" Khanh Linh bò dậy: "Quên làm cho ta ngủ mê đúng không?"
Cố Vọng bật cười thành tiếng, cũng không phủ nhận.
Khanh Linh sửa sang lại tóc của mình, nàng nói sao vài ngày trước đó Cố Vọng lại quy củ như vậy, thì ra lúc không quy củ là sau khi nàng ngủ.
Nàng bỗng nhiên sờ soạ.ng cổ mình, mấy ngày nay Cố Vọng không tỉnh, dấu vết trên cổ cũng đã biến mất, cho nên…
Khanh Linh vừa giận vừa tức, đẩy hắn một cái: "Chàng muốn làm gì!"
Cố Vọng mím môi, một lúc lâu sau lại thở dài: "Thì không phải sợ nàng sợ hãi sao?"
Khanh Linh mặt không cảm xúc nói: "Như vậy chẳng lẽ không làm ta sợ hãi?"
Cố Vọng nhướng mày: "Lần sau sẽ chú ý."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/552.html.]
Khanh Linh: "…"
Nàng đang định phản bác, lại bị Cố Vọng bất chợt kéo vào lòng.
Hắn phả ra hơi thở ấm áp: "A Linh, nàng nói cần suy nghĩ thêm một chút, ta đang chờ nàng, nhưng lại không thể khống chế nổi bản thân."
Cho nên chỉ có thể ở nơi nàng không nhìn thấy, từng chút từng chút phóng thích những tâm tư mờ ám đó mới có thể kìm nén bản thân vào ban ngày.
Thế nhưng mấy ngày nay hắn thực sự rất muốn nàng, vừa tỉnh dậy đã lần mò sang đây, đột nhiên quên mất mình cần làm công tác chuẩn bị.
Khanh Linh nghẹn một lát, hồi lâu sau mới nói: "Vậy cũng không thể như thế được, đây không phải là hành vi quân tử."
"Ta đâu phải quân tử gì chứ?" Cố Vọng cực kỳ đúng lý hợp tình nói: "Không phải A Linh đã sớm biết ta không phải là quân tử rồi sao, ngược lại là một ma đầu buông thả bản thân."
Khanh Linh không phản bác được, bởi vì hắn đúng là như vậy.
"Ý của chàng là ta còn phải đa tạ chàng vì đã kiềm chế?"
"Không phải." Cố Vọng hơi buông nàng ra, hai người kéo ra chút khoảng cách, hắn cụp mắt xuống như có điều suy nghĩ: "Nhưng A Linh không giống như đang tức giận."
Khanh Linh rụt về phía sau.
Nàng dường như đã sớm quen với sự đụng chạm của Cố Vọng, cho nên thỉnh thoảng không kịp phản ứng lại.
Nếu Cố Vọng thực sự đối đãi với mình tương kính như tân, nàng ngược lại sẽ cảm thấy hơi lạ.
Khanh Linh khẽ hắng giọng: "Chuyện này không giống nhau."
"Tóm lại là về sau chàng không thể làm như vậy."