Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 553
Cập nhật lúc: 2024-10-11 15:18:14
Lượt xem: 4
"Hơi khó." Cố Vọng trầm mặc, chợt mỉm cười, xích lại gần cô nói: "Vậy A Linh chỉ cho ta đi, thực sự rất muốn nàng thì phải làm sao bây giờ?"
Khanh Linh ngẩn người: "A?"
"Có thể A Linh không biết, nếu như trong lòng ta có nàng, vậy thì thời thời khắc khắc đều muốn bám lấy nàng, nhớ nhung nàng." Cố Vọng khều tóc nàng, "Nàng ở trước mặt ta cả ngày, đây không phải là đang làm khó ta sao?"
Khanh Linh ngẩn người, nàng dường như chưa từng nghĩ tới những điều Cố Vọng nói.
"Là vậy sao?"
Cố Vọng gật đầu.
Khanh Linh thoáng trầm tư: "Nhưng ta đâu có tâm tư như thế với chàng."
Cố Vọng: "…"
Hắn hơi ê răng, khẽ ấn nhẹ lên mi tâm của Khanh Linh: "Lời này cứ nhất định phải nói cho ta nghe sao?"
"Cũng không thể giấu giếm chàng được." Khanh Linh hết sức nghiêm túc, nàng đang học cách lý giải tình cảm của mình dành cho Cố Vọng, cho nên cũng muốn mượn Cố Vọng để đưa ra phản hồi.
Cố Vọng tức đến bật cười, lại không nỡ ra tay nặng, cuối cùng chỉ véo nhẹ má nàng, ‘vò đã mẻ không sợ sứt’ nói: "Vậy nàng nói đi, phải làm sao bây giờ?"
Khanh Linh ngẫm nghĩ: "Đã như vậy, hay là chàng đừng ở lại chỗ của ta nữa."
Cố Vọng: "…"
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "Nằm mơ !"
Hắn cũng không trông cậy có thể nghe được lời mình muốn nghe từ miệng Khanh Linh: "Không phải nói muốn dẫn ta ra ngoài sao? Thế nào, muốn lật lọng đúng không?"
Khanh Linh cong mắt cười: "Ta là đang suy nghĩ cho chàng đấy."
Nhìn thấy ánh sáng lấp lóe trong mắt nàng, trái tim Cố Vọng lại rục rịch, hắn phát hiện mình rất hiếm khi bắt gặp dáng vẻ này của Tiểu Quỷ Chủ.
Nói cái gì mà yêu nàng vì nàng đối xử tốt với mình, kỳ thật không phải.
Chỉ có người này, đổi lại là ai làm chuyện giống như vậy cũng không được.
Có thể nếu không phải là nàng, những người khác có lẽ cũng sống không quá ba ngày.
Nàng vừa cười, trong lòng hắn lại nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Khóe miệng Cố Vọng cũng hơi giương lên, khẽ vuốt ve mái tóc của nàng: "A Linh học hư rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/553.html.]
"Hửm?"
"Tốt lắm." Cố Vọng cười nói, "Hư thêm một chút nữa càng tốt."
"Tốt chỗ nào?"
"Ta hư nàng cũng hư, chính là trời sinh một đôi."
Khanh Linh cười thầm.
Nàng quả thực chỉ nói thế thôi, bởi vì thiết nghĩ nếu không gặp được Cố Vọng, vậy thì mình xuất hiện ở đây cũng không có ý nghĩa gì.
Nàng vỗ lên cái tay vẫn không chịu buông ra của Cố Vọng: "Chàng đi đi, ta muốn ngủ."
Cố Vọng thu tay lại, nhưng vẫn mỉm cười nhìn nàng: "Nàng vẫn chưa chỉ cho ta mà."
Khanh Linh cảm thấy hắn đúng là ‘lựa gió bẻ măng’.
Nàng nhìn Cố Vọng một hồi lâu, đột nhiên nghiêng người về phía trước, nhẹ nhàng ôm lấy hắn.
Cơ thể Cố Vọng bỗng dưng cứng đờ, màu mắt hắn cũng trở nên u tối.
Khanh Linh chỉ ôm một lát đã buông ra, giương mắt hỏi: "Như vậy được chưa?"
Yết hầu của Cố Vọng lăn lên lăn xuống, nhìn con ngươi sạch sẽ của nàng lại không thể nói ra lời gì nặng lời.
Chạm cũng không thể chạm, hắn sợ mình sẽ thật sự ăn người trước mặt này.
Đúng là…nguy hiểm c.h.ế.t người.
Sau một hồi lâu Cố Vọng mới đứng lên: "Chưa được."
"Nhưng mà," Hắn hơi dừng lại, dằn xuống sự kích động dưới đáy lòng: "Ta sẽ ghi nợ trước."
Hắn cúi người, đầu ngón tay phủ cánh môi Khanh Linh, như có như không ấn xuống: "Sau này từ từ tính sổ."
Vành tai Khanh Linh nóng ran một hồi lâu, Cố Vọng đã thu tay về, ý vị sâu xa liếc nhìn nàng rồi quay người rời đi.
Nàng nằm xuống đắp chăn, nhìn lửa ma trơi gần đó, một lúc lâu sau mới cười khẽ một tiếng.
Nàng chỉ là đang thử, nếu không phải Cố Vọng chủ động nhích lại gần mình, mà là mình chủ động đụng chạm hắn thì sẽ ra sao.
Nga
Bây giờ xem ra, cũng không khó như vậy.
.