Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 614
Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:22:26
Lượt xem: 7
Cố Vọng thản nhiên nói: "Không quen."
Giọng điệu này không nghe ra chút sóng gió, giống như đối diện thật sự là người xa lạ.
Khanh Linh không nhìn thấy biểu cảm trên mặt Thư Nhất, cũng không muốn để ý.
Nàng kéo Cố Vọng muốn quay đầu, chợt nghe Thư Nhất dịu giọng hỏi: "Linh Linh, các ngươi định dừng chân sao?"
Khanh Linh: "Ừm."
Cố Vọng khẽ cười một tiếng: "Chẳng lẽ vị Tiên tôn này còn muốn quản chuyện của Tiểu Quỷ Chủ nhà ta sao?"
Nga
Phật châu chuyển động trên đầu ngón tay Cố Vọng, hắn lười biếng nói: "Tiên tôn không lo đi cứu nhân độ thế, ngược lại rất quan tâm đến chuyện của Ma tộc và Quỷ tu bọn ta nhỉ."
"Chào hỏi thôi mà." Trong lời nói của Thư Nhất nghe không ra vui buồn gì: "Ngươi không cần phải trông gà hoá cuốc như vậy."
"Không phải trông gà hoá cuốc." Cố Vọng nghiêng đầu, cười nói: "Là ta không thích giao tiếp với kẻ mà mình chán ghét."
Đã đủ trắng trợn, đây quả thực không xem Thư Nhất ra gì.
Khanh Linh phát hiện Thư Nhất đang đưa mắt nhìn về phía mình, nàng không đáp lại mà chỉ nói: "Bọn ta còn có chuyện khác, nếu như không có việc gì, vậy thì cáo từ."
Thư Nhất khẽ hít vào một hơi, một lát sau mới nói với phụ nhân: "Vị tiền bối này, thật ra tại hạ rất hứng thú với tiết Du Niên của Vân Gian Cảnh, không biết có thể có cơ hội tiếp xúc với người ở nơi này không?"
Khanh Linh nhíu mày.
Thư Nhất cũng muốn ở lại sao?Nàngô không muốn để niềm vui vốn có của mình và Cố Vọng bị cắt ngang.
Cố Vọng ngước mắt lên, lãnh đạm nói: "Tiên tôn luôn được chính đạo tán dương, vậy mà bây giờ cũng biết nói điều vô nghĩa rồi."
Hắn tung một viên Phật châu lên, chậm rãi đón lấy, nâng lên đặt trước mặt từ từ ngắm nghía, cười nhạt hỏi: "Ngươi cảm thấy hứng thú với Du Niên à? Hay là cảm thấy hứng thú với người của ta?"
Không khí xung quanh giống như ngưng trệ, Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ lập tức đặt tay lên chuôi kiếm.
Vô Kỳ đột nhiên thông suốt, vì sao Thư Nhất Tiên tôn muốn giúp hắn, bởi vì cái hắn ta muốn là Quỷ Chủ Khanh Linh.
Ánh mắt Vô Kỳ rơi vào người Khanh Linh, trong mắt nhiều thêm chút thâm trầm.
Cố Vọng thì ngược lại, hắn ung dung nhàn nhã, tựa như chỉ đang nghịch Phật châu, nhưng ma khí quanh người lại không chút kiêng kỵ lộ ra ngoài, vừa phách lối lại cuồng vọng.
Thư Nhất bình tĩnh hỏi: "Đây là ý gì?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/614.html.]
"Ý trên mặt chữ." Tay còn lại của Cố Vọng nâng tay Khanh Linh lên, lộ ra bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, cười cười: "Chỉ là nếu có kẻ đáng ghét mơ ước người của ta, vậy thì sẽ khiến cho người ta tức giận, ngươi nói xem?"
Khanh Linh tùy ý để hắn lôi kéo, còn bước một bước tới gần Cố Vọng, ngước mắt chậm rãi hỏi: "Nếu như Tiên tôn thực sự cảm thấy hứng thú với Du Niên, dựa vào tu vi của Tiên tôn thì chắc sẽ có rất nhiều lựa chọn."
"Chứ không phải chịu ấm ức ở chỗ này với bọn ta."
Vành môi Thư Nhất căng cứng: "Nếu ta nhất định phải vậy thì sao?"
"Vị Tiên tôn này." Phụ nhân bên cạnh vẫn luôn im lặng cuối cùng cũng mở miệng: "Vân Gian Cảnh chúng ta vẫn luôn lấy hoà thuận và vui vẻ làm chủ, ở lại chơi vui vẻ mới tốt, nhưng bây giờ xem ra, dường như mọi người đều không vui vẻ cho lắm."
"Quỷ chủ và bằng hữu của nàng là khách ta mời trước." Phụ nhân nói: "Đương nhiên phải đặt cảm nhận của bọn họ lên hàng đầu."
Bà ta quay đầu lại hỏi: "Quỷ chủ, ngươi có đồng ý cho ba vị này cùng đi vào không?"
Ánh mắt của mọi người lập tức tập trung trên người Khanh Linh.
Một lát sau, Khanh Linh khẽ lắc đầu: "Không đồng ý."
"Tiên tôn có thể đi nơi khác sẽ thích hợp hơn."
Cố Vọng bật cười thành tiếng, hoàn toàn không tiết chế.
Phụ nhân bèn nói: "Vậy đành phải để ba vị chịu ấm ức rồi, ta có thể dẫn các ngươi qua sát vách tham quan."
Thư Nhất đáp: "Đa tạ, không cần phiền phức, bọn ta tự đi là được rồi."
Hắn ta nói xong lập tức dẫn Cổ Vũ Yên và Vô Kỳ rời đi.
Khanh Linh thở dài, quay người mang theo ý xin lỗi nói: "Đa tạ."
"Đa tạ cái gì." Phụ nhân xua tay, ý tứ sâu xa nhìn Cố Vọng: "Chẳng qua lá gan của vị bằng hữu này của ngươi quá lớn, ở trong Vân Gian Cảnh mà cũng dám làm càn."
Tuy là nói thế, nhưng lại không nghe ra ý tức giận.
Cố Vọng tiết chế, cười nói: "Nhất thời không kiềm chế được."
Hắn đưa mắt nhìn Khanh Linh, lười biếng nói: "Nhưng cũng không thể để một số kẻ được một tấc lại muốn tiến một thước, nghĩ cũng đừng nghĩ."
Khanh Linh ho nhẹ một tiếng.
Cố Vọng lập tức im lặng.
Phụ nhân cười rộ lên: "Có lý.".