Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 615
Cập nhật lúc: 2024-10-11 16:24:04
Lượt xem: 2
Cái viện này không tính là lớn, chỉ là một hộ nông dân bình thường.
Có điều cả gian nhà chỉ có một mình phụ nhân nọ, trong nhà thu dọn rất sạch sẽ, ở trên chiếc bàn giữa nhà có bày một bàn thờ, trên bàn đang dâng cúng hoa quả đốt hương.
Phụ nhân nói cứ gọi bà ấy là dì Huệ.
Dâng cúng cũng khác với nhà bình thường, cái bàn thờ này cung phụng chính là bức họa một gốc cây, chính là gốc thần thụ che trời ở bên ngoài, có điều cái cây bên trong bức họa thoạt nhìn còn xum xuê hơn thần thụ chân chính rất nhiều.
Khanh Linh hỏi: "Trên bức tranh này là thần thụ đúng không?"
"Đúng." Dì Huệ đứng trước bàn thờ lấy hương đã cháy hết ra, lần nữa đổi một nén hương khác, đáp: "Có phải khác với cái mà các ngươi nhìn thấy không?"
"Phải."
Nga
Mặc dù có thể nhìn ra là cùng một thân cây, nhưng cái cây trong bức họa lại có thể khiến lòng người dâng trào trong nháy mắt, tựa như thật sự có một cõi tiên cảnh nào đó, khiến người ta mê mẩn.
Mà gốc cây hiện tại lại thiếu đi mấy phần linh khí.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/615.html.]
"Là khác nhau, Vân Gian Cảnh vốn cũng chỉ là một nơi lánh đời." Giọng điệu dì Huệ có chút hồi tưởng lẫn thở dài: "Có điều Vân Gian Cảnh hiện giờ đã không còn là nó của lúc trước."
Cố Vọng không phải người sẽ tiếp lời người khác, Khanh Linh lại có hứng thú với mấy thứ này, bởi vì nàng chưa bao giờ thật sự bình tâm lắng nghe câu chuyện của người khác, cho nên đối với thứ gì cũng rất tò mò: "Tại sao lại nói như vậy?"
Cố Vọng ở bên cạnh khẽ chậc một tiếng: "Lòng người."
Dì Huệ quay đầu, thoáng có chút ngạc nhiên, thiếu niên trẻ tuổi này rõ ràng vừa nãy còn ma khí đầy người, vậy mà lúc này lại có thể chỉ ra điểm mấu chốt, thực sự khác với Ma tu bình thường.
"Nói không sai." Đáy mắt bà ta lộ ra vẻ tán thưởng, hỏi tiếp: "Xem ra vị khách nhân này có góc nhìn của riêng mình, hay là nói thử một chút xem."
Khanh Linh cũng tò mò nhìn hắn, nhưng không ngờ Cố Vọng lại nói: "Không có, chỉ thuận miệng nói thôi."
Làm gì có chuyện thuận miệng nói ra nhưng có thể chỉ được điểm mấu chốt, Khanh Linh nhéo hắn một cái.
Cố Vọng giữ chặt cái tay làm loạn của nàng, khẽ cười: "A Linh không thấy với thân phận của ta mà đi nói những chuyện này là rất nực cười sao?"
Bây giờ hắn chính là ma đầu mà thế nhân kiêng kỵ, lòng người với hắn chính là chuyện không đáng nhắc tới nhất.
"Thân phận của chàng là gì?" Ngữ khí của Khanh Linh nhàn nhạt, "Chàng không có thân phận gì cả, chàng chỉ là một người bình thường."