Cứu vớt phật tu là cái hắc tâm liên - 672
Cập nhật lúc: 2024-10-11 17:22:00
Lượt xem: 3
Khanh Linh rõ ràng đã bảo chờ, nhưng hắn vẫn đi.
"Vì sao?"
"Bởi vì cảm thấy nàng nói sai rồi." Cố Vọng cong môi: "Không phải không tin nàng, mà là chuyện này không liên quan gì tới chuyện ta yêu nàng cả."
"Sợ nàng rời đi, là bởi vì hiện tại ta yêu nàng hơn bao giờ hết, cho nên không thể không để trong lòng."
Khanh Linh sững sờ, Cố Vọng mỉm cười xoa nhẹ đầu nàng, đặt lên trán nàng một nụ hôn.
Tiểu Kim Uyên bị kẹp giữa hai người, mặt đen lại: "Các ngươi không thấy ta sao?"
Cố Vọng thong thả nhét viên Phật châu vào miệng nó, còn coi như không nghe thấy gì.
"Không phải muốn cùng ta trải qua cuộc sống tốt đẹp, đưa ta đi nhìn ngắm thế giới này sao?" Hắn nhỏ giọng hỏi: "Tiếp theo đi đâu đây?"
Mắt Khanh Linh khẽ cong cong: "Nam Hải."
Nghe vậy, Tiểu Kim Uyên và Cố Vọng đều nhíu mày.
Khanh Linh lại mỉm cười: "Ta cũng không nên mắc kẹt ở đó mãi, có chàng bên cạnh ta thì ta sẽ dám bước ra."
Nàng cũng không muốn bị quá khứ của mình vây khốn.
Yết hầu của Cố Vọng khẽ lăn lộn: "Được."
"Ta sẽ mãi ở bên cạnh nàng."
Chờ đến khi Tống Đoan sắp xếp xong mọi chuyện quay lại thì bóng dáng Khanh Linh bế Tiểu Kim Uyên và Cố Vọng đã sớm không còn.
Hắn buồn bực: "Khanh Linh và Cố Vọng đi đâu rồi?"
Lâm Canh Đình thản nhiên đáp: "Một con đường khác."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/cuu-vot-phat-tu-la-cai-hac-tam-lien/672.html.]
Tống Đoan thắc mắc: "Cái gì?"
Một con đường của riêng bọn họ.
Nga
Bọn họ bước ra khỏi thế giới tăm tối của mình, cùng nhau hướng đến một thế giới khác, có lẽ là phồn hoa tựa cẩm, có lẽ là bụi gai trải rộng, nhưng chung quy có người trong lòng đồng hành.
Trước khi đi, Cố Vọng còn quang minh chính đại cướp một chiếc xe ngựa Nam Sở Môn của Tống Đoan, dọc đường đi vô cùng thoải mái.
Khanh Linh làm tổ trong n.g.ự.c hắn ngáp ngắn ngáp dài, lâu lắm rồi nàng chưa từng buồn ngủ như vậy, trước đây là vì không muốn nghĩ đến thứ khác nên mới chọn đi ngủ để trốn tránh, bây giờ là thật sự quên đi tất cả ngủ một giấc an ổn.
Tiểu Kim Uyên thỉnh thoảng lại bị Cố Vọng đuổi ra, mỗi lần ấm ức quay lại Khanh Linh cũng đang ngủ say, hai người này đúng là không e dè ai, cẩu nam cẩu nữ!
Lần này vừa đi vào lại tình cờ nhìn thấy Khanh Linh đang dựa vào n.g.ự.c Cố Vọng.
Nàng khép hờ mắt ngoắc tay gọi nó, Tiểu Kim Uyên lẩm bẩm đi qua, tìm một vị trí thoải mái nằm xuống, đang lúc nửa tỉnh nửa mê thì nghe được tiếng của Cố Vọng và Khanh Linh.
"Cố Vọng, mảnh nhân duyên viết tên chàng quấn trên tay ta được không?"
"Vì sao?"
"Trước đây chàng đã từng hỏi ta là cùng chàng nhập hồng trần được không?"
"Ta nói, được."
——
Tác giả có lời muốn nói:
"Ta cùng nàng nhập hồng trần được không?"
"Được."
-----------------
Edit: câu chuyện của họ còn chưa kết thúc, bây giờ mới thực sự bắt đầu, cuộc hành trình của họ, nhìn ngắm và tận hưởng cuộc sống này, trải qua những điều mà trước đó họ chưa kịp trải nghiệm vì bận rộn bôn ba, vùng vẫy khỏi vận mệnh đáng buồn của mình, họ cữu rỗi nhau, chữa lành nhau và giò họ cùng nhau đi về phía trước cùng với bằng hữu của họ. Các bạn ơi, các bạn có muốn phiên ngoại không nào???????????