Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đại Sư Huynh “Kiều Nhược” Của Ta - Chương 6

Cập nhật lúc: 2024-10-18 23:48:29
Lượt xem: 936

Nhưng trước mắt, phải cứu sư huynh ra trước đã.

Ta ôm huynh ấy, đang định nghĩ xem nên moi t.i.m thế nào thì Tam sư huynh đã lên đài.

Hắn chỉ vào Nam Hải Thụy Liên: "Vậy ta cũng đến chơi thử trò moi t.i.m này xem sao."

Trong một đêm, xuất hiện hai người trẻ tuổi lạ mặt không sợ chết, mọi người dưới đài đều chờ xem kịch hay.

Tam sư huynh cầm đoản đao, dưới ánh mắt nóng bỏng của mọi người, dần dần áp sát lồng ngực...

"Tam sư huynh!"

Ta kinh hãi, không lẽ thật sự định moi t.i.m sao?!

"Ầm" một tiếng, trên đài khói mù mịt, mùi hăng nồng lan tỏa.

Mọi người che miệng che mũi, đợi khói tan hết, trên đài nào còn thấy hai người trẻ tuổi lạ mặt muốn moi t.i.m kia nữa.

Ngay cả Nam Hải Thụy Liên và Liễu Phù Phong, người đứng đầu bảng xếp hạng mỹ nam tu chân giới cũng không thấy bóng dáng.

"Hộ pháp!"

Sau lưng nữ tử Ma giới ùa ra một đám hộ vệ Ma giới.

Nữ tử phe phẩy cây quạt, khóe miệng nhếch lên: "Đừng đuổi theo, nhiệm vụ hôm nay coi như đã hoàn thành."

"Oa, Tam sư huynh, lần sau huynh thả độc có thể báo trước một tiếng được không?"

Sắc mặt ta méo xệch, trên lưng còn cõng sư huynh, nhưng bước chân vẫn nhanh như gió.

Nhưng mà sư huynh nhẹ quá, hoàn toàn không cảm thấy nặng gì cả.

Mộ Triều ôm chặt Nam Hải Thụy Liên trong lòng: "Diễn kịch thì phải diễn cho trọn vẹn mới không khiến người khác nghi ngờ.”

"Muội xem chúng ta thuận lợi biết bao, không chỉ cứu được đại sư huynh, mà ngay cả Nam Hải Thụy Liên cũng có được.”

"Tất cả đều nhờ Tam sư huynh của muội đấy! Tam sư huynh của muội thật sự lợi hại."

Nghe Mộ Triều tự biên tự diễn, ta luôn cảm thấy trong lòng có gì đó không ổn.

Ma giới dễ dàng buông tha cho chúng ta như vậy sao?

Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚

Hải Thị Thần Lâu cứ như chốn không người, đến đi tự do.

Nhưng cảm giác ấm áp trên lưng, thôi vậy, chỉ cần cứu được sư huynh, những chuyện khác đều là chuyện nhỏ.

Chạy thật xa, xác định người của Ma giới sẽ không đuổi theo nữa.

Mộ Triều hít sâu một hơi, tùy ý nằm xuống đống cỏ khô đã được trải sẵn.

Còn ta cũng nhẹ nhàng đặt sư huynh xuống, sợ huynh ấy va đập.

Nhìn thấy mặt sư huynh, Tam sư huynh mới sực nhớ ra lấy Nam Hải Thụy Liên trong lòng ra.

"Nhanh lên, cho đại sư huynh ăn cái này, cho dù người của Ma giới có đuổi tới, đại sư huynh cũng có thể đánh c.h.ế.t hết bọn họ."

Ta dường như liếc thấy sư huynh nghiến răng, nhìn kỹ lại thì khuôn mặt vẫn an tĩnh như đang ngủ.

Có lẽ là ta hoa mắt, ta tự an ủi mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dai-su-huynh-kieu-nhuoc-cua-ta/chuong-6.html.]

Sau đó nhận lấy Nam Hải Thụy Liên từ tay Mộ Triều, dùng linh lực hóa thành một viên thuốc rồi đút vào miệng sư huynh.

"Đại sư huynh cần khoảng vài canh giờ để hấp thụ hoàn toàn dược lực, chúng ta nghỉ ngơi trước đã."

Nói xong, hắn liền nhắm mắt lại, đầu nghiêng sang một bên ngủ say.

Trải qua một phen như vậy, ta cũng cảm thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, dựa lưng vào một tảng đá lớn, bất giác cũng nhắm mắt lại.

Ngày hôm sau, ta bị người ta lay tỉnh.

Vừa mở mắt ra đã thấy Liễu Phù Phong bị trói.

Mộ Triều mặt mày ủ ê: "Đại sư huynh lại bị bắt rồi. Hơn nữa, người bắt huynh ấy hình như là Ma tôn Minh Thương."

Đối phương đeo mặt nạ quỷ dị, mặc áo choàng gấm màu đỏ đen, mái tóc đen tùy ý xõa xuống, cả người toát lên vẻ ngông cuồng, phóng túng.

"Tam sư huynh, khả năng huynh đánh thắng Ma tôn là bao nhiêu?"

Mộ Triều trợn tròn mắt, như thể không dám tin, giọng điệu cao vút: "Không!"

Giỏi lắm, cho dù nhu nhược cũng phải hét lên cho ra dáng vẻ.

Minh Thương bật cười: "Ta biết Nam Hải Thụy Liên đã bị đại sư huynh của ngươi ăn rồi. Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ, tại sao đã lâu như vậy rồi mà đại sư huynh của ngươi vẫn chưa tỉnh sao?"

Ta đương nhiên biết ý hắn ta là gì, trầm giọng nói: "Nam Hải Thụy Liên là giả?"

Minh Thương lắc đầu: "Nam Hải Thụy Liên là thật, nhưng ta đã thêm vào một chút đồ chơi nhỏ.

"Nhưng các ngươi yên tâm, hắn sẽ không c.h.ế.t ngay lập tức, chỉ là có chút tác dụng phụ."

Ta hít sâu một hơi: "Ngươi muốn gì?"

"Ta muốn Kỳ Lân quả."

Lúc này, đại sư huynh từ từ tỉnh lại, chỉ là theo sự tỉnh giấc của huynh ấy, mái tóc đen của huynh ấy bạc trắng với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

"Đại sư huynh!"

Ánh mắt ta kinh hãi, sau đó lại hung dữ trừng mắt nhìn Minh Thương.

"Trong vòng bảy ngày, mang Kỳ Lân quả đến cho ta, nếu không sư huynh của ngươi sẽ ngày càng già đi rồi chết."

Nói xong cũng không đợi ta trả lời, liền hóa thành một làn khói biến mất.

Ta nhanh chóng bước đến trước mặt đại sư huynh, cởi trói cho huynh ấy.

“Lâm Lang, ta đã nhìn thấy được rồi.”

“Ta lại gây thêm phiền phức cho muội nữa phải không?”

Ta nhíu mày, cố gắng nặn ra một nụ cười: “Không có đâu ạ.”

“Muội muốn đi tìm Kỳ Lân quả?”

Ta im lặng.

Huynh ấy khẽ vuốt ve khuôn mặt ta: “Vậy thì hãy đưa ta theo cùng, chỉ có ta mới biết Kỳ Lân quả ở đâu.”

“Ta cũng muốn đi!”

Loading...