Đại Sư Huynh “Kiều Nhược” Của Ta - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-10-18 23:48:31
Lượt xem: 842
Liễu Phù Phong nghiêng người chắn giữa ta và Mộ Triều: “Mộ Triều, đệ hãy về sư môn bẩm báo những chuyện này với sư phụ.”
Mộ Triều duỗi ngón tay chỉ vào mình, vẻ mặt kinh ngạc: “Chỉ mình ta thôi sao? Nhưng mà bẩm báo sư phụ thì dùng truyền âm khí là đủ rồi.”
Liễu Phù Phong đặt tay lên vai Mộ Triều, giọng nói ôn hòa nhưng mang theo sự cứng rắn không thể từ chối: “Truyền âm khí không nói rõ được, cần đệ và sư phụ mặt đối mặt, không để lộ bất kỳ sơ hở nào mà trao đổi chi tiết, tốt nhất là có thể tìm ra cách giải quyết.”
“Thật ra nhiệm vụ này rất nặng nề, suy đi tính lại cũng chỉ có Mộ Triều sư đệ mới có thể đảm đương được…”
Lời huynh ấy nói có ẩn ý, Mộ Triều lập tức hiểu ra, vỗ n.g.ự.c nói: “Đại sư huynh yên tâm, cứ giao cho ta!”
10
Vì thời gian gấp rút nên ta và Liễu Phù Phong không trì hoãn lâu, cùng ngày liền lên đường đến “Quy Khư”.
Nghe đồn phía đông Bột Hải không biết bao nhiêu ức vạn dặm, có một cái khe lớn, thực sự là một thung lũng không đáy, phía dưới không có đáy, gọi là Quy Khư.
Điều kỳ diệu là trong “Quy Khư”, tất cả nước trên thế gian đều chảy về đó, nhưng nước trong Quy Khư không tăng cũng không giảm, nó còn được coi là vực sâu tận cùng thế giới.
Mà Kỳ Lân quả lại mọc ngay trong “Quy Khư”.
Tu vi của ta không đủ nên đương nhiên không thể ngự kiếm phi hành, may mà đại sư huynh Liễu Phù Phong đã tẩy tủy phạt kinh, khôi phục lại trạng thái như trước.
Chỉ trong một ngày đã đưa ta đến Quy Khư.
Nhưng cũng chỉ mới ngắn ngủi một ngày, trên khuôn mặt vốn căng mịn bóng loáng của huynh ấy đã xuất hiện một vài nếp nhăn nhỏ.
Thời gian dành cho chúng ta không còn nhiều nữa, chỉ còn sáu ngày.
“Lâm Lang, sao muội lại run thế?”
Ta giật giật khóe miệng cứng đờ, nắm lấy tay huynh ấy: “Đại sư huynh, huynh có biết Kỳ Lân quả mọc ở đâu không?”
Huynh ấy xoa xoa tóc ta, trên gương mặt tuấn tú là vẻ bình thản: “Đừng vội, chúng ta mới vừa đến ‘Quy Khư’ thôi.”
“Hôm nay vất vả rồi, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai hẵng tìm cũng không muộn.”
Không lay chuyển được đại sư huynh, ta đành phải bước theo huynh ấy, từng bước đi sâu vào trong.
Trong Quy Khư là vô số cây đào, hoa đào chen chúc, cành lá sum suê, tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
“Đại sư huynh, tại sao ven biển lại mọc nhiều cây đào như vậy?”
Nơi này cũng quá kỳ lạ, ven biển mênh m.ô.n.g vô tận lại mọc đầy hoa đào đang nở rộ.
“Truyền thuyết nói rằng Quy Khư cũng là lối vào Minh giới, nằm dưới cành đông của cây đào là biển xanh mênh mông, mà cây đào cành đông này chính là nơi Quy Khư của Bột Hải tọa lạc.”
Liễu Phù Phong nắm tay ta, từng bước đi về phía trước.
“Lâm Lang, nơi này là vùng đất chưa được biết đến, vì sự an toàn nên khi tiến vào ‘Quy Khư’ phải luôn ở bên cạnh ta.”
Ta chậm chạp nhìn bóng lưng cao ngất phía trước, rồi “Ừm” một tiếng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dai-su-huynh-kieu-nhuoc-cua-ta/chuong-7.html.]
Luôn ở bên cạnh sao?
11
Đi chưa được bao lâu, tìm thấy một khoảng đất trống, ta và huynh ấy liền ngồi xuống.
Có lẽ vì đi đường cả ngày nên đại sư huynh đã mệt mỏi.
Ta lấy từ trong bách bảo nang ra một chiếc gối lụa định đưa cho huynh ấy thì thấy Liễu Phù Phong đã nằm ngủ, vẫn mặc nguyên y phục.
Tuy rằng mái tóc bạc trắng nhưng vẫn không che giấu được dung nhan khuynh thành, như thể tất cả vẻ đẹp kiêu sa lộng lẫy của trời đất đều hội tụ ở đôi mắt và hàng lông mày của Liễu Phù Phong.
Khiến trái tim ta không khỏi đập nhanh.
Chỉ là thời gian càng lúc càng cấp bách, trong vòng sáu ngày không chỉ phải tìm thấy Kỳ Lân quả, mà còn phải đưa đến tay Ma tôn Minh Thương.
Giấc ngủ này, dù thế nào ta cũng không ngủ yên được.
Thôi thì, đứng dậy xem xét xung quanh, cũng có thể canh gác cho đại sư huynh.
Chỉ là đột nhiên không biết từ lúc nào đầu óc bắt đầu nặng trĩu, ý thức chìm vào hôn mê.
Cuối cùng chỉ cảm thấy có một đôi tay chạm vào tóc, rồi từ mặt đến eo…
Cảm giác quấn quýt cùng với sự dây dưa giữa môi và răng.
Ta cố gắng mở mắt, tầm nhìn dần rõ nét cũng nhìn thấy người đang quấn quýt với mình.
“Đại sư huynh!”
“Lâm Lang?”
Qu@n đẹp edit truyện hay, truyện lúc hay lúc dở, Qu@n lúc nào cũng đẹp 😚
Đột nhiên nhìn thấy Liễu Phù Phong đang bẻ cành hoa đào, quay lưng về phía ta, trong phút chốc ta c.h.ế.t lặng.
Trời ơi, vào thời điểm quan trọng này, đêm qua ta không chỉ ngủ quên mà còn mơ thấy mộng xuân sao?
Đối tượng trong mơ còn đang đứng trước mặt ta với vẻ mặt ngây thơ, hoang mang.
Ta đúng là cầm thú!
“Đại sư huynh, huynh bẻ hoa đào làm gì?”
Liễu Phù Phong dùng ngón tay nghiền nát một cánh hoa đào.
“Hoa đào này có tác dụng gây ảo giác, khiến người ta nhìn thấy dục vọng sâu thẳm nhất trong nội tâm, cho nên Lâm Lang, đêm qua muội có nhìn thấy gì không?”
Mặt ta đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn vào mắt huynh ấy, chỉ có thể lí nhí nói: “Không, không có.”
Huynh ấy nhìn ta một lúc, trong mắt mang theo ý cười: “Thật sao?”
“Nhưng mà phía trước có lẽ còn nhiều thứ đáng sợ hơn, nếu đi rồi không thể quay lại…”