Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

DẪN NGÂN BÌNH - Chương 9

Cập nhật lúc: 2024-06-26 19:43:12
Lượt xem: 3,241

Chương 9

Hôm Dương Chiêu Khê từ nhà về, Bắc Hoang đã có tuyết rơi.

Hắn mở cửa trướng, người phủ đầy tuyết, thậm chí chưa cởi áo choàng đã ngã lưng nằm ngủ.

Có vẻ như bệnh tình của cha hắn rất nặng, khiến hắn lo lắng không yên.

Bức thư nhà gửi đi cùng lúc với hắn chắc cũng đã đến nơi.

Việc trùng hợp như vậy, cũng coi như là trời ban phúc.

Mặc dù ta không biết Dương Chiêu Khê và Từ Tử Nghi có thù oán gì, nhưng lần này hắn thật sự đã giúp được một việc lớn.

Ta cởi áo choàng cho hắn, tuyết tan ra nước, nếu để ướt mà ngủ sẽ sinh bệnh.

Khi ta đắp chăn cho hắn, mới phát hiện dây buộc tóc của Dương Chiêu Khê thêu một chữ "Hỷ" nhỏ.

Mũi chỉ thô kệch, ta thoáng thấy quen mắt, nhưng nghĩ lại, có lẽ là vật đính ước của cô nương nào đó tặng, cũng không tiện hỏi nhiều.

Dương Chiêu Khê ngủ liền ba ngày mới tỉnh, Gầy Qụa mấy lần nghi ngờ ta vì thù riêng mà bóp c.h.ế.t hắn, nên lén kiểm tra hơi thở của hắn.

Ngày tháng không yên bình.

Quả nhiên như Nguyên Tước dự đoán, đêm Đông Chí, vào canh ba, một đội quân tinh nhuệ của tộc Tiếu nhân lúc sương mù mà tiến công qua cánh bên. Bọn họ giỏi thuần thú, cưỡi lũ sơn dương chạy nhanh không tiếng động trên tuyết.

Một mũi tên phá không ghim c.h.ặ.t c.h.â.n sơn dương đầu đàn vào tuyết, quân lính mai phục liền bật dậy, tiếng hò reo vang trời.

Ta nhìn những thiếu niên mặc da thú trước mặt, trong đó có người nhỏ nhất chỉ khoảng mười hai, mười ba tuổi, ánh mắt tràn đầy dã tâm, nhưng chỉ trong chốc lát đã bị chặt đứt tay chân, nghiền nát dưới móng ngựa sắt.

Máu ấm b.ắ.n lên mũi ta, ta giơ cao đao nhưng chần chừ.

Mùi m.á.u tanh nồng khiến ta buồn nôn, quay người gần như muốn ói.

"Cẩn thận!" Dương Chiêu Khê vung thương qua tai ta, ta ngây ngốc quay đầu, thấy thiếu niên tộc Tiếu giơ cao đao, bị thương dài của hắn đ.â.m xuyên qua. Dương Chiêu Khê giận dữ quát: "Ngươi đang làm gì vậy!"

... Ta không biết.

Ta sống hai mươi ba năm, chưa từng g.i.ế.c chóc, huống chi là g.i.ế.c người.

Người còn sống sờ sờ, chỉ trong tích tắc đã tan xương nát thịt dưới đao của ta.

"Tướng quân cẩn thận!"

Ta quay đầu, chỉ thấy một mũi tên lao tới mặt ta mang theo hơi lạnh của tuyết.

Ngay sau đó, ta bị ai đó xô ngã xuống đất, lăn mấy vòng. Ta cố gắng đứng dậy, nhìn xa xa thấy một thiếu niên tộc Tiếu đứng trên vách đá, đôi mắt vàng như chim ưng lạnh lùng nhìn ta.

Là đại hoàng tử Mộ Ly, tương lai của tộc Tiếu. Nghe nói mẹ hắn là thánh nữ của tộc chim ưng, nên hắn có huyết thống của loài chim ưng, có thể nhìn thấy trong đêm.

Hắn định b.ắ.n thêm một mũi tên nữa, nhưng bị Dương Chiêu Khê phát hiện, b.ắ.n một mũi tên ghim xuống chân hắn. Hắn dè chừng quay lại, một con sơn dương trắng xóa từ phía sau lao tới, chở ai đó đi mất, không đợi ta nhìn kỹ, một người một thú biến mất trong tuyết.

"Ngươi đang làm gì?" Dương Chiêu Khê vung tay đ.ấ.m ta một cú, ta chưa kịp phản ứng, đã ngã ngồi xuống tuyết.

Ta mới nhận ra toàn thân mình dính máu, nhưng không phải của ta.

Ngước đầu lên, ta thấy mũi tên cắm vào n.g.ự.c thiếu niên, m.á.u thấm đẫm dưới chân hắn.

... Là thiếu niên giấu trâm bạc đã cứu ta.

Quân tộc Tiếu rút lui, quân y vội vã chạy tới, nhưng vết thương chỗ hiểm, không cứu được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dan-ngan-binh/chuong-9.html.]

"Tướng quân." Hắn mặt đầy máu, nghiêng đầu ho ra một ngụm máu, run rẩy rút từ n.g.ự.c ra chiếc trâm dính máu, cười với ta: "Phiền ngài, mang cho A Ngọc, nói với nàng... từ hôn, ta muốn cưới người khác..."

Ta run rẩy môi, không dám nhận.

Hắn c.h.ế.t vì ta...

Chết vì sự chần chừ của ta...

Dương Chiêu Khê thay ta nhận lấy trâm, nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, cổ họng nghẹn ngào: "Huynh đệ tốt, ngươi yên tâm."

Nghe Dương Chiêu Khê nói vậy, thiếu niên mới an lòng mỉm cười, từ từ nhắm mắt.

"Xin lỗi... xin lỗi..." Ta quỳ gục xuống đất, nước mắt không ngừng rơi.

Tuyết rơi lặng lẽ, đau buốt mặt, binh lính lặng lẽ thu dọn chiến trường.

Ta quỳ bên cạnh, tuyết tan làm chân ta tê dại.

Dương Chiêu Khê nhìn ta, không nói một lời.

Mộ Ly bắt cóc Huyên Mộng, có lẽ việc đốt kho lương chỉ là giả, Mộ Ly vốn dĩ nhắm vào nàng ấy, nếu không sao giải thích được việc con sơn dương tinh khôn không làm hại ai, sau khi bắt được Huyên Mộng liền rút lui?

Có lẽ nàng thật sự là yêu quái như lời đồn, vì tộc Tiếu có tục lệ thờ cúng yêu quái.

Những người anh em hy sinh được dựng bia, chôn cất.

Ta ở thao trường c.h.é.m từng nhát, những hình nộm cỏ bị c.h.é.m tan tành.

"Những anh em đã hy sinh rất nhiều, ngươi không thể buồn bã vì từng người một." Dương Chiêu Khê hiếm khi an ủi ta một câu.

Ánh hoàng hôn đổ bóng lên mặt hắn, khi hắn không điên, lại có vẻ thư sinh.

"Nhưng cậu ấy c.h.ế.t vì sự chần chừ của ta, vốn dĩ không cần phải..."

Ta không thể tự biện minh cho mình.

"Ngươi đang do dự điều gì?"

"Ta thấy những binh lính tộc Tiếu còn nhỏ tuổi, nhất thời không nỡ xuống tay." Ta bịa ra một lý do.

"Ngươi có nhớ trận chiến bốn năm trước không?"

Hắn nói một cách ẩn ý, ta biết đó là trận chiến mà cha Từ Tử Nghi đã hy sinh ở thành Bắc Hoang.

Hôm đó là Trung thu, sử sách ghi lại là nỗi nhục trăng sáng, kinh thành tránh nhắc đến trận chiến đó, không cho các quan văn bàn luận.

"Trận chiến đó không đánh nổi, vì triều đình tranh giành quyền lực, không cung cấp lương thảo cho Bắc Hoang."

"Tộc Tiếu hô vang khẩu hiệu 'giết sạch', giẫm qua núi Tiếu Thi, tiến vào thành Bắc Hoang, g.i.ế.c chóc, cướp bóc không gì ác không làm, phụ nữ bị xiềng xích sắt xuyên qua tay, bị kéo về làm nô tỳ cho tộc Tiếu, nam nhân thì như lợn chó bị lột trần, bị xua đuổi, cạo đầu, khắc mặt, bị đông c.h.ế.t trên núi tuyết."

"Phía nam Tiếu Thi ba mươi dặm, đều bị cắt nhượng."

"Và những thiếu niên mười hai, mười ba tuổi mà ngươi nói, với công trạng của chúng có thể được chia ba nữ nô Bắc Hoang, và chiếc roi trên tay chúng, là xương cẳng của người dân Bắc Hoang."

"Và ngươi lại cảm thấy hắn đáng thương?"

Lời chưa dứt, thanh đao của Dương Chiêu Khê đã kề vào cổ ta. Khác với lần trước chỉ là uy hiếp, lần này hắn nhìn chằm chằm vào ta, ánh mắt đầy sát khí. Lời tiếp theo của hắn khiến ta toát mồ hôi lạnh,

"Thậm chí ngươi còn thương hại cả lũ cầm thú của tộc Tiếu, ngươi có thật là Từ Tử Nghi không!"

 

 

Loading...