Đằng sau ánh hào quang - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:29:25
Lượt xem: 1,324
Tôi đã phá hỏng tiệc sinh nhật của Lương Đình, mọi người không ai biết rằng nhà họ Lương còn có cô con gái thứ hai.
Họ rời đi sớm trong lúng túng, ánh mắt lộ rõ sự nhiều chuyện và tò mò.
Lương Đình khóc nức nở, ra sức đẩy tôi ra ngoài, không thừa nhận tôi là em gái.
Tôi ngã xuống sàn, cùi chỏ va vào đồ trang trí, đau đến trắng bệch mặt.
Mẹ tôi nói đầy khó chịu: “Không phải mỗi tháng đều gửi tiền sinh hoạt phí cho con sao? Ăn mặc thế này, chẳng phải cố ý đến để làm mất mặt mẹ sao?”
Ánh mắt bà nhìn tôi đầy chán ghét, như thể tôi là kẻ ăn xin đến đòi ăn, không phải con gái ruột của bà.
Tôi lại nghe bà lẩm bẩm: “Quả nhiên là do bà già nuôi, cái dáng vẻ cao ngạo này làm cho ai xem chứ.”
“Mẹ! Đuổi cô ta đi! Con không cần em gái! Ba mẹ chỉ có thể có con thôi!” Lương Đình khóc nói.
Ba tôi im lặng rất lâu rồi mới lên tiếng: “Vợ à, vừa rồi bạn bè thân thích đều biết sự tồn tại của Lương An rồi, để con bé về quê thì không hay. Chỉ là thêm một đôi đũa, để con bé ở lại đi.”
Đào Hố Không Lấp team
“Ở lại thì ở đâu? Tháo phòng quần áo của Đình Đình, hay là dọn dẹp phòng đàn piano, hoặc là nhường phòng làm việc của anh.” Mẹ tôi khoanh tay, cười lạnh: “Lương Sơn, cái gì tốt đều để anh làm cả.”
Cuối cùng tôi vẫn ở lại, ở phòng kho tầng một, đặt một chiếc giường đơn giản.
Tôi nhớ lời bà nội dặn, những năm qua tôi không quen ba mẹ, về nhà phải hiếu thảo và kính trọng họ.
Tôi bưng hai ly nước nóng, lên lầu định đưa cho họ.
Trong phòng ngủ, mẹ tôi khóc: “Lương Sơn, không phải em không thích Lương An, mà từ khi con bé sinh ra đã khắc em! Năm đó Đình Đình sinh ra thuận lợi, chỉ có con bé đó làm khổ em lâu như vậy, khiến em phải khâu thêm mấy mũi, phải nằm viện thêm hai tháng. Sau khi em ra viện, vị trí tổng giám đốc đã mất rồi! Anh cũng biết, em đã bỏ ra bao nhiêu cho vị trí đó. Chỉ vì chậm trễ hai tháng, tất cả nỗ lực đều đổ sông đổ biển!”
“Thêm nữa, mười lăm năm qua cũng không chăm lo cho con bé. Anh xem dáng vẻ nhút nhát, không ra gì của con bé đó, như một đứa con gái quê mùa. Mẹ anh khi trẻ không phải tiểu thư quý tộc, sao lại nuôi ra con bé thành bộ dạng thế này.”
“Được rồi, vợ à, đừng giận nữa.” Ba tôi dỗ dành: “Cứ coi như nuôi một con mèo con chó, ba năm nữa con bé thi đại học rồi, chúng ta cũng không cần lo.”
Mẹ tôi hừ một tiếng: “Với dáng vẻ đó, học mười mấy năm ở quê, đậu cao đẳng là may mắn lắm rồi. Thôi, lười bực bội với cô ta, chỉ cần cô ta ngoan ngoãn không gây phiền cho Đình Đình, vậy là được rồi.”
Tôi lặng lẽ đứng trước cửa, chút hy vọng vào ba mẹ hoàn toàn tan biến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dang-sau-anh-hao-quang/chuong-2.html.]
Lương Đình không biết xuất hiện từ lúc nào, nhìn tôi một lúc, đột nhiên đẩy mạnh tôi.
Nước trong ly đổ lên tay cô ta, để lại vết đỏ.
Lương Đình khóc toáng lên: “Ba mẹ! Cô ta dùng nước sôi làm bỏng con!”
Ba mẹ tôi lập tức lao ra.
Mẹ tôi nhìn thấy vết bỏng trên tay Lương Đình, tức giận tát tôi một cái!
Bà giận dữ nói: “Phải hiểu rõ! Trong nhà này, Đình Đình mới là tiểu thư, còn con chỉ là ký sinh trùng sống nhờ! Đi quỳ đó cho mẹ! Tối nay không được ăn cơm!”
“Con không có, là cô ta va vào con.” Tôi bình tĩnh đáp lại.
Lương Đình khóc to hơn, liên tục kêu đau.
Ba mẹ tôi lập tức đưa cô ta đến bệnh viện, sợ cô ta bị thương ảnh hưởng đến việc chơi đàn piano.
Tôi xắn tay áo nhìn, cánh tay đã đỏ và sưng lên, chỗ va đập cũng bầm tím khủng khiếp.
May mắn là nước không nóng, nếu không cánh tay này chắc đã hỏng rồi.
Tôi không dám dùng thuốc trong nhà, nhớ ra ngoài vườn có cây bồ công anh.
Bồ công anh nghiền nát đắp lên vết thương, tôi chỉ có thể ra ngoài tìm.
Bên ngoài đèn sáng rực, tôi ngồi xổm trong bụi cỏ nhổ cây, đột nhiên bị ai đó ném đồ vào.
“Nghe nói hôm nay có cô gái mặt lạnh mặc áo trắng quần đen phá hỏng tiệc sinh nhật của Lương Đình, không phải cô chứ?”
Giọng nói rõ ràng và đầy tò mò.
Tôi không nhìn lên, chỉ nhổ cỏ rồi bỏ đi.
Nhưng anh ta đã nhảy từ ban công xuống và chặn đường tôi.