Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đằng sau ánh hào quang - Chương 3

Cập nhật lúc: 2024-08-05 21:40:56
Lượt xem: 1,120

Lương Đình ném một túi thuốc mỡ vào mặt tôi, tức giận nói: “Tôi thật sự xem thường cô! Mới đến có hai ngày, mà đã có thể thu hút được Bùi Ung Xuyên đem thuốc đến cho cô! Nếu không phải tôi chặn anh ta lại, chẳng phải cô sẽ lên giường với anh ta rồi sao!”

Đồ trong túi rơi tứ tung, bên trong là mấy tuýp thuốc trị bỏng và chống viêm.

Tôi nghĩ thầm, thì ra chàng trai đó tên là Bùi Ung Xuyên.

“Anh ta sinh vào mùa xuân à?” Tôi cúi đầu, chầm chậm nhặt mấy tuýp thuốc bôi vào túi.

Lương Đình tức giận nói: “Hay lắm! Ngay cả sinh nhật của anh ta cô cũng biết rõ! Tôi nói cho cô biết, người như anh ta, không phải loại gái quê như cô xứng đáng. Lương An, tôi khuyên cô biết thân biết phận mà sống, nếu không, tôi sẽ cho cô đẹp mặt!”

"Sông trong, khí trời đã thay đổi, đá lạnh, mây vẫn còn bao phủ. Cỏ ở đình phía nam đã xanh, mạch nước suối trong ao xuân đang động."

Tên anh ta có lẽ xuất phát từ bài thơ này, sinh ra vào một mùa xuân vừa ấm vừa lạnh, xuân về khắp đất trời.

Cái tên này rất hợp với anh ta, một gương mặt đầy sức sống và phóng khoáng, nhìn thấy là cảm thấy thoải mái.

Tôi ngẩng đầu nhìn Lương Đình, nghe mẹ nói hôm nay cô ta có lớp học piano.

Nhưng cô ta lại mặc áo ngắn lộ eo, váy chỉ che đến đùi, kẻ mắt hơi lem.

Tóc cô ta có chút bù xù, còn kẹp vài sợi kim tuyến lấp lánh.

Trang phục thế này, không giống đi học piano chút nào.

“Đồ ngu! Tôi đang nói chuyện với cô đấy! Cô giả điếc à!” Lương Đình thấy tôi im lặng, xông tới định đánh tôi.

Tôi từ tốn giữ tay cô ta lại, dùng sức đẩy nhẹ cô ta ra.

Miệng đầy lời thô tục, gu thẩm mỹ tồi tệ, lấc cấc.

Ba mẹ tôi rốt cuộc làm sao vậy.

Đào Hố Không Lấp team

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dang-sau-anh-hao-quang/chuong-3.html.]

Sao lại dạy ra được một đứa con gái hư hỏng như Lương Đình.

“Cô trốn học piano, nếu mẹ biết, sẽ thế nào?” Tôi bình tĩnh nhìn cô ta.

Lương Đình lập tức hoảng hốt, giận dữ nói: “Nói bậy! Tôi không trốn học!”

Tôi không để ý đến cô ta nữa, ngồi xếp bằng trên đất học từ vựng.

“Cô chờ đấy! Xem tôi xử lý cô thế nào!” Lương Đình buông một câu đe dọa, “Xem tôi sẽ xử lý cô thế nào!”

Đánh không lại tôi, chửi mắng cũng không làm tôi tổn thương, thì có thể làm gì, chẳng qua là đi mách lẻo thôi.

Quả nhiên, khi tôi đi ngang qua phòng làm việc, nghe thấy Lương Đình đang mách ba tôi.

“Ba ơi! Hôm nay ba giúp con giấu mẹ chuyện con trốn học piano, cho con đi chơi. Nhưng Lương An đoán ra con trốn học! Cô ta đe dọa con, nói sẽ mách mẹ! Mẹ mà biết con trốn học, chắc chắn sẽ đánh con! Ba, lần này ba nhất định phải giúp con, bảo Lương An im miệng!”

“Con gái cưng đừng khóc, ba lần nào không giúp con chứ.” Ba tôi ôm lấy Lương Đình, dỗ dành cô ta, “Con không thể cứ trốn học mãi. Tuần trước cũng không đi học toán, may mà thầy giáo gọi điện cho ba. Nếu mẹ con nhận được điện thoại, chắc chắn sẽ đánh con.”

Lương Đình khóc nói: “Con ghét mẹ! Lúc nào cũng là học piano, học toán, coi con như robot. Bà còn nói sau khi khai giảng sẽ có kỳ thi phân lớp, nếu con không vào được lớp chọn, sẽ cắt thẻ tín dụng của con, ngày nào cũng gọi gia sư đến dạy.”

“Con yêu, ba sớm đã nghĩ cho con rồi.” Ba tôi cười nói, “Ba đã đến trường cũ của Lương An tìm hiểu, cô ta học rất giỏi! Đến lúc đó, hai đứa đổi thân phận đi thi. Dù sao hai đứa cũng giống nhau như đúc, người khác không nhận ra đâu.”

Lương Đình reo lên vui sướng!

Tôi nhìn qua khe cửa, thấy nụ cười chiều chuộng của ba tôi.

Tay ông vỗ vỗ eo Lương Đình, thúc giục cô ta: “Mau đi thay đồ, nếu mẹ con bắt gặp, không giải thích được đâu.”

Tôi nép mình sau bức tường, đợi Lương Đình đi.

Ba tôi châm một điếu thuốc, tựa vào ghế, biểu cảm trở nên trầm tĩnh, hoàn toàn khác với vẻ chiều chuộng vừa rồi.

 

Loading...