Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Đích nữ xuất kích - End

Cập nhật lúc: 2024-09-20 10:11:02
Lượt xem: 1,550

Từ xa vang lên tiếng gọi của Trần Mục Dã: "Khê Nhan, nàng ở đâu? Chuyện này là Uyên Uyên sai, ta nhất định sẽ bắt nàng ta xin lỗi nàng, nàng đừng sợ."

Xin lỗi, ta cười khẩy một tiếng, thật là hai chữ qua loa lấy lệ.

Người bịt mặt giục ta mau đi, ta lắc đầu.

"Các ngươi đi đi, ta không đi nữa."

Kinh gia không còn, dù có đi đến tận cùng trời đất, ta cũng không còn nhà nữa.

Khi Trần Mục Dã tìm thấy ta, ta đang nằm thoi thóp trên mặt đất.

Trần Mục Dã lo sợ hãi bế ta lên, trong mắt tràn đầy áy náy, còn Vương Uyên Uyên thì đi theo sau hắn với vẻ mặt ủy khuất, vừa khóc vừa nói: "Ca ca, muội không cố ý nghe nhầm đâu, huynh đừng mắng muội nữa."

Ta nắm lấy vạt áo hắn, hỏi một cách yếu ớt: "Người nhà ta đâu?"

Trần Mục Dã đau lòng và áy náy quay mặt đi, không dám nhìn ta.

Ta khóc nức nở, Trần Mục Dã ôm chặt ta: "Khê Nhan, đừng sợ, sau này ta chính là người nhà của nàng, ta sẽ yêu nàng, bảo vệ nàng cả đời."

Ta nhìn chằm chằm hắn: "Chàng thật sự yêu ta sao?"

Trần Mục Dã gật đầu kiên định.

Ta chui vào vòng tay hắn, che giấu đi hận ý ngập trời trong mắt.

Trần Mục Dã, Vương Uyên Uyên, từ hôm nay trở đi, hãy gánh chịu nỗi hận của ta!

16

Ta được sắc phong làm Hoàng hậu.

Ta kiên trì xuất giá từ Kinh phủ trống không, ta tin rằng những vong hồn đó sẽ thay ta gõ trống khua chiêng.

Ngày xuất giá, một bức di thư dính m.á.u được gửi đến tay ta.

Trên di thư chỉ có một dòng chữ: Ngoại trừ lần đầu gặp nhau ở rừng đào, ta chưa bao giờ coi muội là nàng ấy.

Nước mắt ta đột nhiên rơi xuống.

Nghe nói ngày thành bị phá, hắn bị vạn tiễn xuyên tâm, cuối cùng nắm chặt trong tay chỉ có một lọn tóc.

Đó là lọn tóc chúng ta trao đổi khi tặng danh thiếp.

Tóc xanh dễ kết, đầu bạc khó lìa.

Đêm tân hôn, Vương Uyên Uyên vừa khóc vừa đến gây chuyện.

"Ca ca, muội mới là người yêu huynh nhất, tại sao huynh lại phải cưới nàng ta chứ?"

Trần Mục Dã sắc mặt âm trầm: "Nàng đang nói bậy bạ gì vậy? Chúng ta là huynh muội."

Vương Uyên Uyên khóc lóc thảm thiết: "Nhưng muội muội thích huynh, nếu huynh nhất quyết cưới nàng ta, muội muội sẽ tuyệt thực cho huynh xem! Để huynh mất đi muội muội này."

Trần Mục Dã bất đắc dĩ xoa trán.

Ta bưng một bát canh ngọt đến cho hắn, thản nhiên nói: "Bệ hạ hãy đi với Vương muội muội đi, dù sao ta cũng đã quen một mình rồi."

Lời nói của ta khơi dậy sự áy náy trong lòng Trần Mục Dã, hắn lập tức sai người lôi Vương Uyên Uyên xuống.

"Nàng ta ở đâu cũng dám làm loạn, đã đến lúc phải dạy dỗ nàng rồi."

Ta trở thành một Hoàng hậu chu đáo và tận tâm.

Khi Trần Mục Dã gặp vấn đề nan giải, ta sẽ đưa ra những lời khuyên thích hợp.

Khi Trần Mục Dã buồn phiền, ta sẽ chuẩn bị các loại canh ngọt cho hắn.

Thậm chí, ta còn ân cần tìm kiếm mỹ nữ cho Trần Mục Dã.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/dich-nu-xuat-kich/end.html.]

Năm sau, ta mang thai.

Cùng lúc đó, sức khỏe của Trần Mục Dã ngày càng sa sút, đến cuối cùng, hắn chỉ có thể nằm liệt giường.

Một đêm nọ, trước khi ta sinh, Trần Mục Dã gọi ta đến cho hắn uống nước.

Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!

Ta bưng cho hắn một bát canh ngọt, dịu dàng nói: "Bệ hạ, uống hết bát canh ngọt này, ngày mai người sẽ băng hà."

Trần Mục Dã trừng mắt nhìn ta.

Ta xoa bụng, giọng nói càng thêm dịu dàng: "Thực ra so với Hoàng hậu, ta càng thích làm Hoàng thái hậu nhiếp chính hơn."

"Người yên tâm, ta sẽ nuôi dạy đứa bé trong bụng thật tốt, ta sẽ dạy nó gia huấn và quy củ của Kinh gia, linh hồn của Kinh gia sẽ được tiếp nối trên người nó."

"Còn người, xuống địa ngục đợi muội muội của người đi."

"Nhưng người phải đợi lâu đấy, ta sẽ không để Vương Uyên Uyên c.h.ế.t dễ dàng như vậy đâu."

Ta bưng bát canh ngọt lên, bóp cằm Trần Mục Dã rồi đổ vào.

"Năm đó tha cho ngươi một mạng, hôm nay, chính tay ta sẽ lấy lại."

Khóe mắt Trần Mục Dã chảy xuống giọt lệ, rồi đau đớn nhắm mắt.

Trần Mục Dã chết, ta trở thành Hoàng thái hậu nhiếp chính.

Việc đầu tiên ta làm là lăng trì Vương Uyên Uyên.

Ngày đó, ả ta đã g.i.ế.c hai trăm người nhà họ Kinh.

Ta cầm con d.a.o nhỏ, cắt 200 miếng thịt trên người ả.

Mỗi lần Vương Uyên Uyên ngất đi, ta lại dùng nước ớt đổ vào người để ả tỉnh lại.

Ta nghe ả ta từ chửi rủa, đến khóc lóc thảm thiết, rồi lại dập đầu cầu xin từng người nhà họ Kinh, cuối cùng là tuyệt vọng gào khóc.

Ta dùng sức bóp cằm ả, ép ả ngẩng đầu lên, nhìn bộ dạng chật vật của ả, cười nói: "Ngươi khó g.i.ế.c thật đấy."

"Mấy lần đều có người cứu ngươi, trước là Phó Thanh Dật, sau là Trần Mục Dã, lần này sẽ không có nữa đâu."

"Trước đây giẫm đạp ta dưới chân, ngươi rất đắc ý phải không? Mấy năm nay, ngày đêm muốn đấu với ta, ngươi đã thắng được lần nào chưa?"

Vương Uyên Uyên bị ta cắt lưỡi, toàn thân run rẩy vì sợ hãi nhưng không thể phát ra tiếng.

Ta hung hăng ném ả xuống đất, đột nhiên nổi giận: "ĐỒ ngu ngốc, đấu với ta, ngươi xứng sao?"

Vương Uyên Uyên lắc đầu, rồi co rúm lại.

"Ta đường đường là đích nữ Kinh gia, nay là chủ nhân thiên hạ, ai dám giúp ngươi nữa, ta sẽ khiến kẻ đó sống không bằng chết."

Ta khom người, ghé sát vào tai Vương Uyên Uyên, giọng nói như đến từ địa ngục.

"Yên tâm, ta sẽ không g.i.ế.c ngươi đâu, ta muốn mỗi ngày sau này của ngươi đều phải sống trong đau khổ và hối hận về lỗi lầm của mình."

"Đây chính là cái giá phải trả vì đã chọc giận ta."

Vương Uyên Uyên rơi nước mắt tuyệt vọng.

Ta chậm rãi bước ra ngoài, một tia nắng chiếu lên người ta.

Ta nhắm mắt lại.

Hết thảy mọi thứ đã kết thúc rồi, bây giờ chỉ còn tương lai quang minh của ta ở phía trước mà thôi!

 

 

 

 

 

 

Loading...