Diêm Vương Sao Bận Rộn Như Tôi! - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-10-29 19:42:55
Lượt xem: 614
Theo lời Giản Chu kể, năm xưa phủ Quốc Công bị kẻ gian mưu hại, đó là một tổ chức cực lớn. Chúng đã bày ra hàng loạt tội danh không có thực để vu oan cho phủ Quốc Công.
Chúng thậm chí không chỉ muốn hạ bệ phủ Quốc Công, mà còn muốn hạ bệ cả những gia tộc danh giá trong kinh thành. Mục tiêu cuối cùng của chúng là đánh cắp bản đồ bố trí của đô thành nước Dụ, sau đó bán bản đồ này cho các nước khác để kiếm lời.
Hoàng đế tuy rằng phẫn nộ, nhưng cũng nhanh chóng nhận ra điều bất thường. Nhưng bọn chúng hành động quá tinh vi, khiến hoàng đế điều tra rất lâu vẫn không tìm ra kẻ chủ mưu.
Vì vậy, hoàng đế cùng với phủ Quốc Công đã diễn một vở kịch, cố ý trấn áp các danh gia vọng tộc để làm mất cảnh giác kẻ địch. Hoàng đế nghi ngờ trong quân đội đóng ở biên cương có kẻ thông đồng với tổ chức này, cho nên phái Phó Dần Lễ đi điều tra rõ ràng chân tướng. Trong quân đội, Phó Dần Lễ cũng luôn duy trì liên lạc với hoàng đế.
Ngay khi Phó Dần Lễ điều tra ra được một chút manh mối, tổ chức kia đã thâm nhập sâu rộng khắp nơi. Ngay cả trong cung điện được canh phòng nghiêm ngặt cũng có người của chúng. Bọn chúng đã phối hợp trong ngoài, thành công đánh cắp bản đồ bố trí của đô thành. Không chỉ vậy, chúng còn giả truyền quân lệnh, tự ý điều động quân đội bảo vệ đô thành và các thành khác.
Nhân lúc bên trong đô thành nước Dụ trống rỗng, quân đội Nam Việt đã tiến đánh đô thành nước Dụ. Mọi chuyện xảy ra quá bất ngờ, hoàng đế còn chưa kịp phản ứng đã bị quân đội Nam Việt bắt giữ. Đồng thời, tất cả hoàng tộc còn lại trong cung đều bị giam vào ngục tối không thấy ánh mặt trời.
Sau đó chính là những gì bà Mạnh đã nói, nước Dụ bị diệt, thế gian từ đó không còn nước Dụ nữa.
"Vậy công chúa Hoa Dương cũng biết chuyện mà ngươi và hoàng đế đã bàn tính sao?" Tôi nhẹ giọng hỏi.
"Đúng vậy, Giang Nguyệt biết. Nàng nói rằng khi mọi chuyện kết thúc, nàng sẽ nhờ hoàng thượng hạ chỉ cho chúng ta thành thân. Nàng nói nàng muốn trở thành tân nương hạnh phúc nhất thiên hạ."
Giản Chu lộ vẻ buồn bã, tiếp tục nói: "Nhưng ta còn chưa kịp cưới nàng, nàng đã rời xa ta."
"Đó chính là lý do anh trở thành bán linh? Anh vì đợi công chúa Hoa Dương mà hoá thành bán linh sống trên đời này?"
"Đúng vậy." Giản Chu ngước mắt nhìn tôi, nhẹ giọng nói: "May mắn thay, ta đã đợi được nàng."
"Nếu như tôi không phải thì sao?"
"Em nhất định là nàng." Giản Chu dứt khoát nói: "Là đèn dẫn hồn đã đưa em tới đây, đèn dẫn hồn sẽ không sai."
Tôi chỉ vào chiếc đèn bên cạnh Giản Chu: "Đây chính là đèn dẫn hồn? Anh đến điện Diêm La là để trộm thứ này sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/index.php/diem-vuong-sao-ban-ron-nhu-toi/chuong-10.html.]
Giản Chu gật đầu: "Sau khi hoá thành bán linh, tôi đã luôn tìm kiếm cách để gặp lại em. Tình cờ, tôi phát hiện trong một cuốn sách cổ, trong điện Diêm La của địa phủ có một chiếc đèn dẫn hồn vô cùng quý giá. Chỉ cần mỗi ngày dùng vài giọt m.á.u người nuôi dưỡng nó, vào ngày rằm tháng bảy, chiếc đèn này sẽ có thể dẫn người c.h.ế.t đến trước mặt mình."
13
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Anh sao lại ngốc như vậy? Nhỡ đâu những gì trong sách viết là giả thì sao?"
"Bất kể thế nào tôi cũng phải thử, chỉ cần có một phần vạn cơ hội gặp lại em, ta đều muốn thử." Giản Chu cười, nhưng giọng điệu lại vô cùng nghiêm túc.
Nhìn thấy nụ cười của Giản Chu, tôi ngẩn người một lúc. Khoảnh khắc đó, trong đầu tôi bất chợt lóe lên khuôn mặt của một thiếu niên, nhưng hình ảnh ấy lại trôi qua quá nhanh, tôi không kịp nắm bắt.
Tiếng chuông lúc nửa đêm đã vang lên từ lâu, tôi nghĩ cánh cửa âm phủ chắc đã đóng lại rồi, không kịp nữa thì thôi.
Không biết tại sao, tôi cũng chắc chắn rằng tôi chính là Hoa Dương công chúa mà Giản Chu và Mạnh Bà đã nói.
Trong màn đêm tăm tối, tôi và Giản Chu ngồi sát vai nhau trên mảnh đất trống chỉ có hai người chúng ta, chỉ có ánh sáng yếu ớt từ đèn dẫn hồn bên cạnh chiếu rọi. Chúng tôi không nói gì, cũng không nghĩ gì, chỉ đơn giản là ngồi lặng lẽ bên nhau.
"Thực ra, trên đời này không chỉ có mình anh là bán linh." Giản Chu bất ngờ nói.
Tôi giật mình thốt lên: "Còn có bán linh khác? Là ai?"
Giọng của Giản Chu bỗng trở nên lạnh lẽo, chậm rãi thốt ra hai chữ: "Doãn Hạo."
"Doãn Hạo?" nghi hoặc hỏi, "Hắn là ai? Em từng biết sao?"
Lúc này giọng Giản Chu mới dịu lại, nhìn tôi mà nói: "Anh suýt quên, em không có ký ức của kiếp đó."
"Doãn Hạo là biểu huynh của em, tức là con trai của Trưởng Công chúa. Anh cũng mới biết không lâu trước đây, hắn giống anh, cũng là một bán linh."
Tôi nhận ra Giản Chu đối với Doãn Hạo có rất nhiều địch ý, liền thăm dò: "Người này không tốt sao? Em nghe Mạnh Bà nói, người hóa thành bán linh đều vì mang trong mình chấp niệm nào đó, vậy chấp niệm của hắn là gì?"